PHỈNH NỊNH
Một ngày quên cảm giác đợi mong
Là một ngày không đáng sống
Cho dù đời người thật điên rồ-thật mỏng
Gói bôn ba mang nặng có được gì!
Em -Mùa Xuân
Cao quý tựa Tường Vy
Nếu đơn lẻ
Cũng biến thành cỏ dại
Không khoe dưới dương quang
Không để người ta hái
Rồi sang Đông cũng úa rũ héo tàn
Ta-Giang hồ
Xuôi ngược giữa nhân gian
Chờ lóe sáng trong giòng đời một khắc
Cam nhận chịu những bão bùng bất trắc
Chẳng nép mình chịu le lói ngàn thu….
Mưa có rơi, đừng chọn lối ao tù
Đây là giếng ngọt lành đang đón đợi
Mùa Xuân đủ cho Tường Vy nở rộ
Cho hương Quỳnh không tan loãng đêm Đông
Đừng để tàn phai phí một đời Hồng
Em!Em nhé!Tay đã chờ hái trái!
NK
Nhãn: THƠ CŨ