TỰ ĐỘ
Tiển ta lên tận cung Hằng vắng
Để biết Thần Tiên cũng phỉnh phờ
Bỏ Cuội một mình ôm gốc đắng
Trăm năm kề cận chỉ duyên hờ
Tự mua chiếc vé vào Cổ Tích
Thiện Ác đóng tuồng cốt lấy vui
Rốt cuộc cùng về miền tĩnh mịch
Chôn hết nhân gian chuyện khóc cười
Tự thưởng giấc mơ mình từng ước
Có vòng tay ấm chực chờ trao
Dối gian rồi mất không tìm được
Lại kiếm từng đêm đến kiếp nào
Tự độ hồn qua hết nẻo buồn
Từng ngày trăn trở mục càn khôn
Giá như đừng mãi bay ngàn hướng
Một chút Xuân xưa hẳn vẫn còn!
NK
Nhãn: THƠ CŨ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ