ÂM VANG TỪ NGƯỜI
Nói cho cùng
Giọt lệ tình yêu là nụ hoa trào phúng
Khóc đến cạn lòng sẽ cười đó thấy không!
Khi cô đơn làm tàn tạ gốc chờ mong
Đâu đó hiện tràng cười rơi nước mắt
Một người đau
Với một người bỏ mặc
Bàn tay không còn
Sức giữ một bàn tay
Đêm là trùng khơi,bóng tối bủa vây
Ngày là vực thẳm,đáy sâu hun hút
Ta rơi xuống,rộ tiếng cười tù ngục
Khoảng cách bi hài mỏng tựa đường tơ
Tự bịt mắt mình cố dỗ cơn mơ
Tiếng lanh lảnh chế nhạo hoài bên óc
Miệng nhe răng âm vang là tiếng khóc
Toét môi lên có giống nét buồn đâu!
Kịch dẫu mấy hồi cũng không thể kéo lâu
Em tàn độc phải có thời vãn cuộc
Đừng tiêm cho ta
Những liều cao nhức buốt
Đừng giữ cho mình
Cương liệt vốn phù du
Sẽ chấp nhận rằng kiếp trước vụng đường tu
Nên nay nhặt phủ phàng đang nhếch mép
Đôi ta cùng cười
Nhưng đôi hồn không chung nếp
Hương vỡ chiều mưa
Đâu đáng khóc
Phải không em!?
NK
Nhãn: THƠ CŨ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ