BIẾT TÌNH CÓ THỂ ĐẾN BAO
Sẽ chẳng còn những lối rong chơi
Chân hồ hải thèm bóng cây an nghỉ
Cho dù trước đã bôn ba vạn lý
Thì về sau chắc gì được an nhàn
Từ muôn nơi góp nhặt chút đa đoan
Khâu làm gối đêm tựa đầu suy gẫm
Ta vẫn lạ lùng những lần đối ẩm
Với chính mình dù chẳng có gương soi
Thật bình thường với chiếc bóng mồ côi
Bình thường đến nỗi thân quen-nhàm chán
Đếm và biết nhịp tim đòi nỗi loạn
Sau bao nhiêu chiều lầm lủi ngủ quên
Quá nhiều sóng ngầm không thể gọi tên
Và tiếc thế-có đôi lần muốn nhắc…
Em có còn hay mỗi lần đánh mất
Là một lần
Tình lại lớn thành đôi
NK
Nhãn: THƠ CŨ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ