Về giữa gió ngàn qua bao suối
Vượt những con đèo,dốc quanh co
Ngàn mây xanh biếc lãng lờ chờ
Che nghiêng nắng vỗ về thân viễn xứ
Ngọn cỏ xanh um
Rừng nằm tư lự
Đường khiêm nhường nhỏ nhắn dẫn ta đi
Xa thị thành đầy ái ố sân si
Tìm tới bạt ngàn sơ khai chân chất
Thung lũng hiền hòa như người chân đất
Đi lại nhiều lần mòn lối chung nhau
Chẳng so bì kẻ trước người sau
Quây núi lại thành tường che chốn trú
Bạn với côn trùng,chim muôn,mảnh thú
Thú dễ gần hơn người,mấy ai biết được đâu
Nhìn mặt người sao dò đoán nông sâu
Trông mặt thú hiểu là thương hay ghét
Trao gửi niềm tin chỉ là gieo oan nghiệt
Khi con người chợt xảo trá điêu ngoa
Về với rừng ta thấy trở thành ta
Hoang sơ,yên bình,tự tin,thèm sống
Mỗi một phiến rau,mỗi phần vuông ruộng
Đã cay xè trong mắt bởi mồ hôi
Nhưng nuôi lớn nhanh chính trực con người
Và sông nước làm hồn người thanh thản
Nghèo ư?
Khổ ư?
Mà linh hồn chưa bán
Hơn hẳn đám mặt người dấu lốt yêu ma
Muốn ở lại rừng
để ta mãi là ta
NK