NÀO AI ĐÃ BIẾT
Ta nhốt mùa Thu vào trang giấy
Nên ẩm ướt rồi tội nghiệp bài thơ
Đời truân chuyên không phải như mơ
Hết lo toan lại đến kỳ hoạn nạn
Mây che trên đầu không thể mang đem bán
Mưa đuổi suốt hành trình
Áo ướt lạnh sáng trưa chiều
Con đường mờ
Vòng xe cũng quạnh hiu
Trôi tới
Trôi tới
Về đâu ngày sắp tắt?
Tìm vô vọng thời gian nào đánh mất
để những con đường nối tiếp dấu nguôi ngoai
Lập lòe đêm sâu hun hút canh dài
Tình mở cửa mơn man rồi đóng sập
Khi nghiệt ngã đã là mầm cố chấp
Dang díu thêm buồn
đoạn kết mơ hồ
Ghi dấu trầm luân vào những thứ đem cho
rồi kẻ nhận đến lúc nào từ bỏ
Mùa Thu nghẹn hay khóc vì thơ đó?
Yêu em từng giờ
sỏi đá càng đau
Sống để bụng và
chết sẽ mang theo
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ