BÊN CON MẮT TRẦN GIAN
À !
Những nụ cười vẫn nở quanh đây
Chưa hề tắt khi lòng mình bối rối
Tình trào dâng bên con tim khát đói
Chỉ lẻ loi ta lạc lỏng giữa bao người
Có gì sai?Lúc màu máu đang tươi
Và sóng sánh với ni cô tin hòa lẫn…
Ô!
Thật tình muốn đỗ cho thời vận
Chưa đất cắm dùi,nhà thì cứ ở thuê
lắm nơi để đi
không chốn quay về
Cùng quẩn lắm bảo đời mang chất nghệ
Có thi thơ tiền cần nhiều chi thế!
Mặc sức tiêu pha-dành dụm đúng chuyện đùa
Ân tình nào ai bán mà mua
Của cải vốn ngoài da chi vướng bận
Vài bữa xênh xang ngày dài lận đận
Người khác đắn đo,ta ngoác mồm cười
Đội muộn phiền đành khoác áo rong chơi
Đem hoạn nạn tô son trang thành tích…
Ư!
Lận lưng vốn thứ niềm tin cục mịch
Lạc hậu như thời đồ đá mang theo
Vỗ bụng ba hoa mình đã rất giàu
Với những thứ giá còn vài đồng lẻ
Chữ nghĩa bây giờ nh nhoi phát tệ
Tri thức bọt bèo,vân cẩu nhá nhem
Gánh gồng hoài dâu bễ nên quen…
Ừ!
Vốn dĩ ta khác người đến ghét!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ