Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

VÀ...

Hư hao chiều
Hư hao nhiều nắng gió
Anh hư hao mình
Từ độ yêu em

NK

LỜI NGOẠI ĐẠO

Rã rượi chiều,rã rượi tình em
Ly café cũng bần thần rã rượi
Từng giọt,từng giọt dại khờ đắm đuối
Nhỏ những nốt buồn ve vuốt không gian
Chung quanh mình tỉnh lặng miên man
Bài hát quen nào chìm xa không vọng
Ghế bàn lung linh, đóa vô thường ngưng sống
Dòng máu trong tim vừa dừng lại quên trào
Chiếc lá trên cành hun hút xanh xao
Ánh đèn mệt lã, đêm cứ dài thườn thượt
Ôi mùa vui!Còn xa mờ phía trước?
Ôi tình yêu!Có khấp khởi tìm về?
Em còn trong vùng huyễn hoặc u mê
Ta tồn tại giữa bộn bề cay nhục
Thử kiểm vốn mình-linh hồn rỗng mục
Xây niềm tin bằng gió ở bên đường
Gót chân mòn tẩm ướp bởi phong sương
Độc hành bao thuở
Giang hồ kiệt lực
Bến bờ vời xa,chưa từng đêm tròn giấc
Cơn mơ đi tìm
Vô vọng mãi thành quen
Đã từng rao lời ngoại đạo gọi tên
Rồi báng bổ đấng quyền năng ghẻ lạnh
Cho dù em
Đồng lòng xa thần thánh
Tôi cũng tin rằng
Phép lạ chẳng tìm tôi!

NK

CHỜ NGÀY MỚI

Mưa xuống dòng sông chợt dỗi con đò
Nước nguồn đổ trút thốt nhiên thành bướng bỉnh
Lau lách đôi bờ lặng câm nín nhịn
Ẩn nhẫn bên chiều soi chung bóng những tàn cây
Nắng tuyệt vọng tìm lóe lên sợi khói mây
Ngày tắt lịm chờ hoàng hôn trảm quyết
Tiếng côn trùng trỗi bài ca ly biệt
Màn đêm phủ phàng vây kín ánh Trăng lu
Sao chạy nạn vào bè lũ âm u
Đôi mắt nào thẩn thờ ngân ngấn lệ…
Cuộc tình run run trân mình như thể
Hấp hối bên đường không được phút trối trăn
Gọi khàn hơi vào trong cõi nhớ quên
Vẫy vùng uất ức …
Nghẹn ngào tức tưởi …
Hôn mê chờ mong …
Loạn cuồng ngóng đợi …
Nỗi cô đơn là quỷ ám bủa giăng đầy
Soi những tự tình nghe thấm lạnh bàn tay
Vì thiếu vắng một bàn tay nắm lấy …

Đốt mãi hoang mang
Vụng về che đậy
Thấm đau riêng mình khi một ngày nữa đi qua

NK

NÀY EM ĐỪNG HỨA! NÀY EM ĐỪNG TRÁCH!



Còn nhớ hay quên tháng năm dài?
Điệu buồn dịu vợi vẫn chưa phai
Là những hẹn hò cay trong mắt
Là những tình ân góp miệt mài

Còn nhớ hay quên đã bao lần?
Môi chờ,vai đợi,mắt rưng rưng
Ngã nghiêng tay nắm,chùng chân sánh
Lối bước ngang qua đỉnh nợ nần

Nợ từ trong mộng trãi về xuôi
Đêm mơ mang dấu ái say vùi
Vạn đắng ngàn cay đời bù lại
Một lần tương ngộ-một lần vui

Và vái van cầu chỉ thế thôi
Gieo nhau duyên phận trót lỡ bồi
Này em đừng hứa thêm gì nữa!
Đã đủ đầy đong trọn tình tôi

NK

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

CHẲNG SAO!

Con đường mờ mịt giờ đang bước
Đã nặng những điều truy vấn tâm
Sống ngẫng cao đầu không khiếp nhược
Khinh bã lợi danh có sai lầm?

Thôi kệ ai màng mồi bỗng lộc
Chen chân quỳ gối giúp tà ma
Còn ta nhẹ hẫng quay về gốc
Từ nghiệp trắng tay phải cười xòa

Đạp dẹp cường quyền cam no đói
Từng buổi héo gầy cậy tha nhân
Phỉ nhổ cúi luồn đành trơ trọi
An nhiên hồn thanh thản đôi phần

Ta dại-suốt cuộc đời vẫn dại!
Lòng chưa cắn rứt một giây nào
Đêm ngủ không lo thầm van vái
Cho dù tim óc ngấm ngầm đau

Cọp chết miếng da còn để lại
Khen chê chờ tiếng của đời sau
No cũng ra ma về cỏ dại
Đói chưa chắc phải quẳng vạc dầu

NK

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

PHẢI CHI!




Phải chi lòng như trang giấy trắng
Chưa từng gợn bận những sầu lo
Chưa kết thành thuyền còn nguyên ván
Chưa nấu thành cơm gạo vẫn chờ

Phải chi áo cưới chưa từng mặc
Xe hoa chưa dịp ghé lên ngồi
Phải chi tuổi hãy còn xuân sắc
Áo trắng còn mang cặp sách thôi

Phải chi ngần ấy đời chưa trãi
Gian dối nhân tình chưa thấm đau
Phải chi được níu thời gian lại
Chưa nhuộm trần ai bạc mái đầu

Phải chi còn mãi là cậu bé
Ngô nghê thời trẻ dại rong chơi
Còn vụng tình đầu đêm nhỏ lệ
Bài thơ ấp úng nói thay lời

Thì ta dồn hết hồn thay áo
tặng em màu tím mực nguyên trinh
Không lo vướng đục thời cơm gạo
hết dạ nâng niu một chữ tình

Thì em đường mật hương thiếu nữ
nụ cười chưa đượm chút ưu phiền
Nhanh nhanh vội vội nào do dự
Giật lấy tương phùng say chữ duyên

Phải chi còn được dăm điều ước
Một khắc đổi thay về điểm xưa
Trả giá bằng bao nhiêu để được?
Còn hơn vất vưỡng tháng năm thừa

NK

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

CHỈ CẦN TÌNH YÊU NHƯ THẾ



Tình như tia nắng reo đầu ngõ
Hồ hởi chan đời chút bình yên
Tình như hoa cỏ hòa theo gió
Gió nhẹ nhàng lay những ước nguyền

Tình như chiếc võng đưa dìu dịu
Câu hát mẹ ru thời ấu thơ
Tình như đôi dép mòn cam chịu
Nâng đỡ bàn chân mỏi đường chờ

Tình như rau luộc trưa Hè nóng
Còn bát nước chan húp mát lòng
Tình như tấm bánh tan chợ ngóng
Như bữa cơm nhà quấn quít đông

Tình như chiếc áo em ngồi giặt
Đã cũ sờn nhưng phủ hồn vui
Tựa vai kề má khi đem mặc
Say đắm nào hơn để ngủ vùi

Tình như câu hát vu vơ thoảng
Như mấy bài thơ viết vụng về
Như cuốn truyện dài em mới chọn
Như cánh diều thả bên khóm tre

Tình yêu chỉ thế, ừ chỉ thế!
Mơ những bình yên tuổi xế chiều
Em là gối mộng ôm nhè nhẹ
Qua nốt đường Trăng cắp hồn xiêu

NK

XIN CHỌN

Nốt lặng lưng chừng chèn bên đoản khúc
Như dấu chân bắt đầu thả nhịp bâng quơ
Đường không đích đã làm mình kiệt sức?
Dòng máu đang sôi chợt nguội lạnh bao giờ…

Vết thương cuộc đời mỗi lần một vẽ
Nhưng ngấm đau thì không khác bao nhiêu
Chữ lợi danh bao phen đều vẫn thế
Sắc bén hơn dao,hủy hoại mọi điều

Ta rơi lững giữa bần thần hoài niệm
Mùa lãng du về tới bến sông chiều
Xin đánh đổi hết hoang mang phù phiếm
Chỉ cần neo bằng sợi dây lỏng tình yêu

NK

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

BỰC MÌNH THƠ VỚI THẨN


Thiên hạ đùng đùng tố nhau thơ
Của cô của ả suốt từng giờ
Ả bảo vô tình không cố ý
Cô rằng biết tỏng cố nhận vơ
Ông châm dầu tiếp vào lửa cháy
Bà quậy bếp tàn chẳng chịu ngơ
Giá thử mang về đâu ăn được
Tranh nhau miếng sạch lại thành nhơ

NK

HỎI NHỮNG DÒNG SÔNG


Cũng mùa nước nỗi
Một thuở đi về
Ai quên nguồn cội?
Ai còn chân quê?

Nước ròng nước lớn
Tình vui tình buồn
Dâng lên hạ xuống
Vẫn về cô đơn

Nước ròng để lại
Bùn quánh đường trơ
Vết chân dấu ái
Biến mất nào ngờ

Nước lên tràn ứ
Khung tim vỡ òa
Một phen do dự
Chết đuối tình ta

Sông còn bận bịu
Lặn ngụp vơi đầy
Biết ai cam chịu
Với lần trắng tay?

Này sông này suối
Chảy về nơi nao?
Van ta tình cuối
Hãy còn được bao?

Một mai sông cạn
Khô cả bờ vui
Cỏ đau nắng hạn
Gió thở ngậm ngùi

NK

MƯA CHIỀU NAY

Chiều tàn nhìn hạt mưa rơi
Dạ đang cố nén chơi vơi khúc buồn
Cớ gì Trời sụt sùi tuôn?
Bao nhiêu nức nở vạn nguồn về đây
Đêm nay gối mãi canh chầy
Tiếng than chìm giữa vũng lầy cô đơn
Ước nhau còn đủ giận hờn
Để duyên chưa vội chập chờn nẻo xa
Thèm chung cùng một mái nhà
Chung mâm chung chiếu cùng hòa bóng chung
Có nhau dưới biển trên rừng
Ngoài quê trong chợ với từng lối đi
Để nghe mình chẳng còn gì
Đua chen tìm kiếm so bì mộng mơ…
đường mong
ngõ đợi
hiên chờ
Mưa chưa ngớt giọt câu thơ não lòng

NK

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

GỌI LẠI THÁNG MƯỜI

Ừ nhỉ!Bây giờ đã tháng Mười!
Môi xưa ngày ấy có còn tươi?
Hay đã muộn phiền theo ngày tháng
Đã quen trống vắng dáng nụ cười?

Ừ nhỉ!Bây giờ đã tháng Mười!
Bao lần cự tuyệt vẫn chưa nguôi
Một góc tủi buồn chôn xuống đáy
một khoảnh đời trôi lắm ngậm ngùi

Tháng Mười rồi đó,em đâu biết!
Giờ đã chất chồng bao luyến thương
Cố nén mảnh hồn khi ly biệt
Mới hay nhức nhối đến khôn lường

Tháng Mười ngày ấy tìm nhau được
Rồi lạc mất nhau cũng vô tình
Một bước đi dần, xa một bước
Một đời trăn trở kiếp vô minh

Một lòng ngậm nuốt tiếng van xin

NK

CHỜ

Mai em xuống phố thăm dòng nhớ
Có mang theo chút lạnh đầu mùa?
Ta ủ những ngày trông vò võ
Chiều thương đêm mộng chở đón đưa

Mai chớ dỗi hờn nơi quán cũ
Mưa dầm sủng ướt ánh đèn đêm
Một nửa bên người quên do dự
Nửa còn phơi hứng mấy giọt mềm

Mai em xuống phố dò quen lạ
Trăm năm rồi biết đã về đâu!
Còn chút ấm lòng mong đem trả
Môi hẳn còn thơm tựa ban đầu

NK

ƯỚC

Ta thèm mua hết lòng thương cảm
Bán khắp nhân gian một chữ ngờ
NK

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

THÚ RIÊNG MÌNH


Ngày xa, đêm xa,
ký ức dần qua
Kỷ niệm chất chồng
Con đường mờ mịt
Yêu như bệnh người già
thèm tiếng cười khúc khích
của tuổi ấu thơ truồng tắm dưới mưa
Vành môi nào còn khắc khoải đong đưa
Ngày ly biệt dẫu lên làn cong cớn
có thể hồn mình chưa bao giờ lớn
dẫu tóc đã dành qua dạo điểm sương
Đếm đầu ngón tay không đủ những lần thương
và những lúc viết văn thích xuống dòng từng ý
Gọi rằng thơ cho cồn cào dư vị
rồi cười xòa khi mái dột tràn lan
Không có nhà
liếp lá chẳng đủ gian
Yêu lắm cơ
khi người ta gọi rằng thi sĩ
Em và ta
duyên nào say đây nhỉ?
có đám cưới nào sau bước năm mươi?
Nghe hỏi mà đau đành phải cười trừ
Đành cam chịu ngày xa, đêm xa mãi

Khi đến Thiên Đàng
Ai còn vụng dại
Hãy nói yêu ta
nán cổng đợi chờ

NK

THÓI ĐỜI

Đời phụ chỉ còn một góc thơ
Truân chuyên dâu bễ có ai ngờ
Một hôm giủ sạch điều hơn thiệt
Muốn quẳng gánh lo để ngủ khò

Trắng đen là thứ gieo phiền muộn
Đúng sai có lúc tựa đùa chơi
Ngang dọc thói thường giăng trăm hướng
Ai khôn ta dại đắng cay lời

Nhân quả bây giờ đâm rẻ mạt
Tuần hoàn chưa đáng được vài xu
Bịa đặt dựng tuồng hay như hát
Dao găm đầy bụng nhận mình tu

Rồi lúc xuôi tay giữ được gì?
Đường sang chốn ấy há còn chi?
Mà nay vun vén đầy thân xác
Lương tâm nhức buốt cũng mặc tùy

Ô này ta bỏ buông hết thảy
Cho người hỉ hả lúc đương thời
Có vay hãy cố mà che đậy
Khi trả đừng than khóc hụt hơi

NK

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

CÒN ĐẾN BAO GIỜ


Còn bao lâu nữa hương đời cạn?
Em có nhìn tôi ánh mắt buồn?
Bao lời cho đủ nâng cánh Nhạn?
Chở những từ tâm đến bến thương

Còn bao lâu nữa chân chồn mỏi?
Nghe vạn trùng xa đến cạnh người
Trãi bao giông tố lòng không hối
Mà tiếng yêu dài như biển khơi

Còn bao lâu nữa cho mùa lạnh?
Thu đã về kia,lá úa vàng
Hay chim bằng trót lìa đôi cánh
Đậu xuống vực buồn bỏ nhân gian?

Còn bao lâu nữa nhòa nhân ảnh
Hương cũ hư vời ai nhớ quên
Bóng vắng
Trăng tàn
đau khóe hạnh
Xiêm y
Gương lượt
xếp riêng mình

NK

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

CHỚM THU

Lá úa mùa Thu nằm trơ trụi
Con đường dằn vặt dấu chân xưa
Ai đang về lại dư hương cuối
Đã biết tình dâng mấy cho vừa?

Rơi những cuộc tình khỏi cành khô
Mai vui ươm đợi chút hẹn hò
Qua hết mùa Đông tim còn đập?
Nhịp tiếc ba sinh cạn dòng thơ

Này hởi vai gầy run khe khẻ
Em còn bao thuở giận hờn nhau!?
Có khóc ướt lòng đời vẫn thế!
Hoang mang chi mãi khúc kinh cầu

NK

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

VŨNG LẦY CỦA TRĂM NĂM



Saigon mưa
lại mưa như từng đã
Chiều lội trên sông,dòng người chen hối hả
Mỗi vòng xe chất chứa cả cuộc đời
Mỗi ánh mắt người già cỗi đến mấy mươi
Âu lo,vụng về,cộc cằn,chán nản,…
Tranh nhau từng ly,lên lề,xuống cạn,…
Trên đầu sấm đì đùng,dưới đất nước mênh mông
Ta nhìn quanh ta,bất chợt chạnh lòng
Muốn dừng lại,người người xô đẩy tới
Nước nhòa kính,mắt tai đều chới với
Khói xăng làm chảo nước bốc hơi sôi…

Cuộc tình mang theo đã ướt lắm rồi
Chèm nhẹp sủng trên vòng xe bệnh tật
Nhúng cũng thế,chẳng bao giờ riêng nhất
Yêu cũng buồn cho ướt cả hồn ta
Đua chen chi-lầy lội chốn phồn hoa
Chờ thành bại-luống cam thân vào vũng
Đánh cuộc một lần-thắng thua hờ hững
Cho trăm năm còn lại điếu thuốc tàn
Lặn ngụp có nhiều vẫn kết hoang mang
Còn ai như ta?
Xông vào tăm tối!

NK

KHÔNG ĐỀ

Có dòng sông chảy ngang qua lòng phố
Những ngày mưa lòng cũng vượt thác ghềnh
Con dốc nhỏ trở thành đèo cao ngăn trở
Ao sau vườn bỗng hóa biển mông mênh

Nỗi đau xưa giờ cuộn hình cái kén
Nghe thâm tâm ruồng rẫy ký ức nghèo
Chiều chợt nhận nắng chưa từng là bạn
Khi đi xa là tất cả mang theo

Đêm ở lại với héo mòn trăn trở
Ngọn lửa từng rực cháy sắp lụi tàn
Mưa xối xuống làm tường thành vụn vỡ
Nặng cõi lòng giữa những ngón tay đan

Như hoang đàng một kiếp ta mang
NK

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

ĐA ĐOAN

Ôm buồn ngồi đợi gió mùa sang
Còn nhớ bâng quơ chút mặn nồng
Có phải chưa mưa là chưa lạnh?
Tấc dạ chờ mong luống ngập ngừng

Rồi giờ mưa trút như đời bão
Chìm ngập cả Trời lại co ro
Lại ước dừng mưa cho khô áo
Em về tóc xỏa vẫy nhấp nhô

Nắng đã không ưa mưa cũng ngại
Vì người ta xót những mơ hồ
Đêm có mơ lần rơi chín trái?
Là hương dị hoặc dốc tình cho

NK