KHÔNG ĐỀ
Có dòng sông chảy ngang qua lòng phố
Những ngày mưa lòng cũng vượt thác ghềnh
Con dốc nhỏ trở thành đèo cao ngăn trở
Ao sau vườn bỗng hóa biển mông mênh
Nỗi đau xưa giờ cuộn hình cái kén
Nghe thâm tâm ruồng rẫy ký ức nghèo
Chiều chợt nhận nắng chưa từng là bạn
Khi đi xa là tất cả mang theo
Đêm ở lại với héo mòn trăn trở
Ngọn lửa từng rực cháy sắp lụi tàn
Mưa xối xuống làm tường thành vụn vỡ
Nặng cõi lòng giữa những ngón tay đan
Như hoang đàng một kiếp ta mang
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ