MỆT NHOÀI
Chiều cũng trơ lòng như đáy sông
Hớ hênh thân xác dập trong lòng
Nghìn trùng mây xám giăng thành lũy
Rớt xuống mồ côi cánh Hạc buồn
Mai những ân tình có run vui?
Hay vẫn cam tâm chở ngậm ngùi?
Đâu nguồn dấu ái chìm ký ức?
Sau gượng cười tan đã khóc vùi?
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ