Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

RỦA!

Ta bắt em cả đời nhung nhớ
Như ta đang dằn vặt nhớ nhung
Đừng mong quên ký ức muôn trùng
Dù xuân sắc dù bờ môi cũng nhạt

Khi lời hứa và tâm linh bất nhất
Quá khứ tuơng lai thành gánh nặng cả đời
Một miền xa cố thỏa chí rong chơi
Vẫn còn nợ khúc tự tình xưa cũ

Trong mộng mị vẫn chập chờn trách cứ
Trong lạc hoan còn nghẹn lại lời đau
Cắt nửa hồn ra riêng để nguyện cầu
Từng dấu vết trên cuộc tình mình có

Mỗi một góc là vết thương nho nhỏ
Trầm kha thêm theo từng tháng năm sau
Cho đến khi mờ mắt bạc đầu
Không quên được một người chung chăn gối

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ