VỐN LÀ THẾ
Nghiêng giọt buồn vào nhánh sông định mệnh
Ta tội tình một lần gửi đắm say
Mưa nhầy nhụa đã che thuyền và bến
Từ trăm năm yêu là chuốc hao gầy
Chiều là gió và hồn ta là khói
Tơi tả vội vàng là chiếc áo che thân
Ngụp lặn với những đón chờ ngóng đợi
Mua thương đau nào đâu chút ngại ngần
Gió đã thổi về nơi mộng mị
Khói u mê còn dai dẳng bần thần
Trơ thân phận hứng tự lòng miệt thị
Mình biết mình còn để vững đôi chân?
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ