THÓI ĐỜI
Đời phụ chỉ còn một góc thơ
Truân chuyên dâu bễ có ai ngờ
Một hôm giủ sạch điều hơn thiệt
Muốn quẳng gánh lo để ngủ khò
Trắng đen là thứ gieo phiền muộn
Đúng sai có lúc tựa đùa chơi
Ngang dọc thói thường giăng trăm hướng
Ai khôn ta dại đắng cay lời
Nhân quả bây giờ đâm rẻ mạt
Tuần hoàn chưa đáng được vài xu
Bịa đặt dựng tuồng hay như hát
Dao găm đầy bụng nhận mình tu
Rồi lúc xuôi tay giữ được gì?
Đường sang chốn ấy há còn chi?
Mà nay vun vén đầy thân xác
Lương tâm nhức buốt cũng mặc tùy
Ô này ta bỏ buông hết thảy
Cho người hỉ hả lúc đương thời
Có vay hãy cố mà che đậy
Khi trả đừng than khóc hụt hơi
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ