VŨNG LẦY CỦA TRĂM NĂM
Saigon mưa
lại mưa như từng đã
Chiều lội trên sông,dòng người chen hối hả
Mỗi vòng xe chất chứa cả cuộc đời
Mỗi ánh mắt người già cỗi đến mấy mươi
Âu lo,vụng về,cộc cằn,chán nản,…
Tranh nhau từng ly,lên lề,xuống cạn,…
Trên đầu sấm đì đùng,dưới đất nước mênh mông
Ta nhìn quanh ta,bất chợt chạnh lòng
Muốn dừng lại,người người xô đẩy tới
Nước nhòa kính,mắt tai đều chới với
Khói xăng làm chảo nước bốc hơi sôi…
Cuộc tình mang theo đã ướt lắm rồi
Chèm nhẹp sủng trên vòng xe bệnh tật
Nhúng cũng thế,chẳng bao giờ riêng nhất
Yêu cũng buồn cho ướt cả hồn ta
Đua chen chi-lầy lội chốn phồn hoa
Chờ thành bại-luống cam thân vào vũng
Đánh cuộc một lần-thắng thua hờ hững
Cho trăm năm còn lại điếu thuốc tàn
Lặn ngụp có nhiều vẫn kết hoang mang
Còn ai như ta?
Xông vào tăm tối!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ