THÚ RIÊNG MÌNH
Ngày xa, đêm xa,
ký ức dần qua
Kỷ niệm chất chồng
Con đường mờ mịt
Yêu như bệnh người già
thèm tiếng cười khúc khích
của tuổi ấu thơ truồng tắm dưới mưa
Vành môi nào còn khắc khoải đong đưa
Ngày ly biệt dẫu lên làn cong cớn
có thể hồn mình chưa bao giờ lớn
dẫu tóc đã dành qua dạo điểm sương
Đếm đầu ngón tay không đủ những lần thương
và những lúc viết văn thích xuống dòng từng ý
Gọi rằng thơ cho cồn cào dư vị
rồi cười xòa khi mái dột tràn lan
Không có nhà
liếp lá chẳng đủ gian
Yêu lắm cơ
khi người ta gọi rằng thi sĩ
Em và ta
duyên nào say đây nhỉ?
có đám cưới nào sau bước năm mươi?
Nghe hỏi mà đau đành phải cười trừ
Đành cam chịu ngày xa, đêm xa mãi
Khi đến Thiên Đàng
Ai còn vụng dại
Hãy nói yêu ta
nán cổng đợi chờ
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ