Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

CHÀO BUỔI SÁNG

Thức dậy chưa em?Pha café nhé!
Uống ngọt môi hôn chào đón bình minh
Mang Thái Dương rọi chiếu cuộc tình
Ngời ánh sáng soi đường dẫn lối

Một vòng tay ôm,kín như nguồn cội
Một cái tựa đầu,khắc khoải trôi xa
Hạnh phúc là nghe thoáng tiếng chim ca
Ngày bình yên nương lòng nhau bước chậm

Em có thấy-giọt yêu thương dần ngấm?
Chảy lan vào huyết quản,châu thân
Anh chờ nghe em thủ thỉ một lần
Nhớ anh lắm dù hôm qua vừa gặp!

Anh sẽ chải tóc em thành thẳng tắp
(Tối nằm mơ sao để rối thế này!)
Anh đâu vụng về trong mỗi bàn tay(?)
(Dù em có dỗi hờn ngoe nguẩy)

Thương là thế,cố tình che đậy!
Chẳng gật đầu,làm khó người ta
Nào lại đây!Mắt khép bờ xa
Anh đóng lại bằng trán dồ râu chởm

Nghe ấm không?Mọi ngày hôm sớm
Không nói gì mà thành vạn lời mơn
Dẫu ngục tù anh vẫn nói cám ơn
Khi vây kín là tay ngà em giữ

Yêu là thế!Dùng dằng chi nữa chứ!?
Tóc bạc da mồi vẫn bước song đôi
Chúng ta còn mười năm nữa,thế thôi
Vạch xuất phát từ hôm nay đấy nhé!

NK

SẼ ĐẾN BAO GIỜ?

Biết bao giờ mình được gặp lại nhau?
Cho thương nhớ ngàn xưa về tích tụ!
Dấu vết thời gian hằn lên
Mọi thứ đều đã cũ!
Chỉ có mơ ước còn hừng hực trẻ trung
Luyến thương nào cũng góp nhặt bao dung
Như tàn Phượng gục đổ còn vươn mình che nắng
Đã ba mươi bảy năm
Ngọt bùi pha mặn đắng
Mỗi tâm hồn có thể hóa biển khơi
Dịu dàng thu nhiều cay nghiệt cuộc đời
Để ích kỷ nhỏ nhen
Thành từ bi quãng đại
Ai cũng có một thời
Nghịch tinh và khờ dại
Vấp ngã mệt nhoài,lận đận lường suy
Tình yêu biến thành những dấu chim gi
Đánh đố,cút bắt nhau,trốn tìm mê mãi….
Rồi bỗng chợt tình cờ
Có một ngày vô tình tìm thấy lại
Kỷ niệm ùa về-ta bỗng dưng thánh thiện nhiều lên
Dù ghét dù thương
Dù nhớ nhớ quên quên
Ừ thì cũng một thời mài đủng quần chung chỗ
Cùng quây toilet nhốt vài thằng xịt ướt nhèm nhí nhố
Cùng ngồi ngáp dài trù thầy cô bịnh bỏ giờ….
Cùng xé giấy gấy tàu bay chở đại tình thơ
Mở ra đọc muốn thót tim vì ngôn từ kinh dị
“Yêu em như má!”,”đau lòng hệt mang bịnh trỉ”….
Đứa nào cũng lung linh ánh mắt hướng tương lai
Chưa hiểu tháng ngày tàn lụi phôi phai
Chực chờ sẳn nhát chém là ly biệt

Ta khôn ranh,bỏ trường không học tiếp
Tập làm người sương gió vẫy vùng bay
Thôi viết chữ thì mang vác cũng là tay
Mồ hôi thấm áo thay mực lem trang sách
Từ đó buồn
Biết nỗi buồn có thật
Áo trắng thôi đùa-tóc gió thôi bay!
Mất mát chút gì để chợt dại ngây
Từ đó chợt văn ra thành câu chữ…..

Ăn cơm đời,lắm lúc cần biến thành thú dữ
Đấu đá-bon chen-phỉnh nịnh-lọc lừa
Để một chiều nép bóng giáo đường mưa
Nghe hối lỗi thăng trầm theo chuông điểm

Ngó lén giảng đường
Rình cơ hội hiếm
Chen ngang vào thành sĩ tử dỡ hơi
Uống nước no rồi cũng hẳn biết bơi
Thi đi thi lại
Ông Tú thành ông Cữ!
Giờ trông bốn bên,tinh thần ủ rũ
Cầu gặp nhau thử lại ngọn nguồn xưa
Hỏi thật lòng mình,Ngày ấy đã yêu chưa?
Hay phải đến bây giờ-Tim mới trót?

Sau tuổi lục tuần
Nghênh ngang ta cười cợt
Chẳng còn gì đáng sợ đáng lo!
Tiếc chi đâu mà ngần ngại không cho
Lời thành thật tỏ bày si ái

Bao lâu nữa!?
Chúng mình sum hợp lại?
Người cũ còn chờ
Hay bỏ cuộc chơi!?

NK

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

XEM NHƯ BÀI SỐ 4

Tim già bỗng chợt hóa non
Tình đem cất giấu tình còn đầy tim
Bất ngờ tìm gặp lại em
Sau bao ngăn cách đá mềm rêu xanh
Mong người trong mỗi tàn canh
Mới hay năm tháng chỉ xanh thêm chồi
Luyến thương là đấy
Thường thôi
Chỉ cần khơi lại
Bồi hồi cháy lên
Xin nhường
Nghìn lẻ một đêm
Chọn ngay hơi ấm thân quen đôi lần
Đường xưa
Nẽo cũ
Hương thân
Yêu ai cũng chỉ mong ngần ấy thôi
Vội lên
Đã muộng màng rồi!

NK

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

BUÔNG BỎ

Buông mùa nhớ-Gỡ mùa đau
Con thuyền nghịch cảnh nhổ neo thôi chờ
Gửi người một đoạn tình thơ
Đáy tim còn buốt hững hờ cam vay
Ngày mai
Giữa thế gian này
Đếm xem thời khắc sum vầy được bao?
Tự hồn mình gặt hư hao
Khi không…
ấp úng nhìn nhau nghẹn lời
Nắng mưa là chuyện của Trời
Sân si là phận của tôi với người
Chỉ vì một chữ tình thôi!
Giong buồn viễn xứ
Cả đời khôn nguôi!

NK

Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

CÒN NGỌN NẾN CUỐI CÙNG

Bấy lâu rồi lây lất hương xưa
Duyên nợ nhân gian đã trái mùa
Thôi vậy!Trăng tàn sương cũng lạnh
Mơ gì chăn chiếu với đón đưa?

Thơ tình nhòe nét dưới mưa thưa
Thời gian ngoe nguẩy thích cợt đùa
Vui gì tiếng nấc trong đơn lẻ?
Hỏi người bội bạc có vừa chưa?

Hàm hồ xem từng kẻ bán mua
Đời vốn chênh vênh sự thiếu thừa
Buồn gì để xót đường vô vọng?
Hư không rồi xóa hết lọc lừa

NK

Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

MƯA VẨN CAFE

Café ướt áo,cười cũng ngượng
Mưa vội đường trơn nước nhòe môi
Cố gặt chút vui người thiên hạ
Tâm giao hay chỉ thoáng bên đời?

Xin chút ấm lòng mong manh nở
Mai còn tự tại nẻo đường riêng?
Ủ đêm quấn quít lo mầm nhớ
Em cứ hiền ngoan chớ lụy phiền

NK

Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

MONG UỐNG CẠN ĐỜI NHAU

Ôi chao!Mưa cứ vùng vằng trách
Lòng mãi lê thê giọt vắn dài
Xòe tay cố đếm bao gương mặt
Vượt khỏi đời nhau đến phôi phai

Ôi chao!Sủng ướt chiều sang lối
Những dáng thân quen biền biệt xa
Hình như lá rớt đang về cội
Sáu mươi là mốc được phong già!

Ôi chao!Em có từng đâu đấy?
Trong góc tim buồn nghe tiếng thơ?
Chua ý cay hồn khê che đậy
Như đêm Cú rúc giễu tình khờ

NK

Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

QUAN TỈNH THÔI ĐÓ!

Chẳng phái nói để than nghèo kể khổ
Lương băm mấy chai chả thấm tháp là bao
Suốt kiếp người luôn thiếu trước hụt sau
Cười rụng rún nghe người xây biệt phủ

Tích cóp-mượn vay?
Linh như thần chú?
Tiên Bụt nào gan góc quá vậy ta?
Thửơ thiếu thời sản xuất-tăng gia?
Bao năm tháng đã dụm dành ngàn tỷ?

Khó phân biệt giữa Thiên Thần-Ác Quỷ!
Tài thế này xứng đáng gọi là Thần!
Nhỡ phép phù tráo lẫn lộn giả chân?
Thủ đoạn ấy xấu xa hơn cả Quỷ!

Xót thời thế kỷ cương và đạo lý
Dẫm đạp xem thường khổ nhục dân đen
Mơ có ngày làm đầy tớ một phen
Gan to lắm chỉ dám xây cầu tỏm

Chỉ dám gom phân
Đủ tiền điếu đóm!

NK