Biết bao giờ mình được gặp lại nhau?
Cho thương nhớ ngàn xưa về tích tụ!
Dấu vết thời gian hằn lên
Mọi thứ đều đã cũ!
Chỉ có mơ ước còn hừng hực trẻ trung
Luyến thương nào cũng góp nhặt bao dung
Như tàn Phượng gục đổ còn vươn mình che nắng
Đã ba mươi bảy năm
Ngọt bùi pha mặn đắng
Mỗi tâm hồn có thể hóa biển khơi
Dịu dàng thu nhiều cay nghiệt cuộc đời
Để ích kỷ nhỏ nhen
Thành từ bi quãng đại
Ai cũng có một thời
Nghịch tinh và khờ dại
Vấp ngã mệt nhoài,lận đận lường suy
Tình yêu biến thành những dấu chim gi
Đánh đố,cút bắt nhau,trốn tìm mê mãi….
Rồi bỗng chợt tình cờ
Có một ngày vô tình tìm thấy lại
Kỷ niệm ùa về-ta bỗng dưng thánh thiện nhiều lên
Dù ghét dù thương
Dù nhớ nhớ quên quên
Ừ thì cũng một thời mài đủng quần chung chỗ
Cùng quây toilet nhốt vài thằng xịt ướt nhèm nhí nhố
Cùng ngồi ngáp dài trù thầy cô bịnh bỏ giờ….
Cùng xé giấy gấy tàu bay chở đại tình thơ
Mở ra đọc muốn thót tim vì ngôn từ kinh dị
“Yêu em như má!”,”đau lòng hệt mang bịnh trỉ”….
Đứa nào cũng lung linh ánh mắt hướng tương lai
Chưa hiểu tháng ngày tàn lụi phôi phai
Chực chờ sẳn nhát chém là ly biệt
Ta khôn ranh,bỏ trường không học tiếp
Tập làm người sương gió vẫy vùng bay
Thôi viết chữ thì mang vác cũng là tay
Mồ hôi thấm áo thay mực lem trang sách
Từ đó buồn
Biết nỗi buồn có thật
Áo trắng thôi đùa-tóc gió thôi bay!
Mất mát chút gì để chợt dại ngây
Từ đó chợt văn ra thành câu chữ…..
Ăn cơm đời,lắm lúc cần biến thành thú dữ
Đấu đá-bon chen-phỉnh nịnh-lọc lừa
Để một chiều nép bóng giáo đường mưa
Nghe hối lỗi thăng trầm theo chuông điểm
Ngó lén giảng đường
Rình cơ hội hiếm
Chen ngang vào thành sĩ tử dỡ hơi
Uống nước no rồi cũng hẳn biết bơi
Thi đi thi lại
Ông Tú thành ông Cữ!
Giờ trông bốn bên,tinh thần ủ rũ
Cầu gặp nhau thử lại ngọn nguồn xưa
Hỏi thật lòng mình,Ngày ấy đã yêu chưa?
Hay phải đến bây giờ-Tim mới trót?
Sau tuổi lục tuần
Nghênh ngang ta cười cợt
Chẳng còn gì đáng sợ đáng lo!
Tiếc chi đâu mà ngần ngại không cho
Lời thành thật tỏ bày si ái
Bao lâu nữa!?
Chúng mình sum hợp lại?
Người cũ còn chờ
Hay bỏ cuộc chơi!?
NK