BUÔNG BỎ
Buông mùa nhớ-Gỡ mùa đau
Con thuyền nghịch cảnh nhổ neo thôi chờ
Gửi người một đoạn tình thơ
Đáy tim còn buốt hững hờ cam vay
Ngày mai
Giữa thế gian này
Đếm xem thời khắc sum vầy được bao?
Tự hồn mình gặt hư hao
Khi không…
ấp úng nhìn nhau nghẹn lời
Nắng mưa là chuyện của Trời
Sân si là phận của tôi với người
Chỉ vì một chữ tình thôi!
Giong buồn viễn xứ
Cả đời khôn nguôi!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ