Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

BỊNH


Category: Tổng hợp, Tag: 03/31/2010 10:51 am


Thân rã rượi

im nhìn chiều tàn nắng

Hồn bay lên

mặc niệm giấc bình an

Khi cám dỗ

còn một miền trống vắng

Lối nào đưa

gót dạo Quỷ Môn Quan





Nhìn thấy mình

túi da xương bịn rịn

Đâu đâu nào!?

gánh quảy nhọc chữ không!

Non xanh đó!

đói lòng trơ mắt nhịn

Nước biếc đây!

mai là cõi bụi hồng!





A tỳ nào

luân hồi ta hoán kiếp

Địa ngục hả hê

đòi nợ khống chơi

Ừ thì chấp!

Ngưu Đầu quân lừa bịp

Chốn âm ty

Mã Diện cũng kiếm lời





Không gặp Phật

nói chi lời hỷ xã

Tâm bất lương

sợ lạc lối Tây Phương

Tu chín kiếp

chắc gì không ham lạ!?

Quăng đồ đao

ngơ ngác tiếng luân thường



Ngổn ngang ngổn ngang

Một mối đa đoan

Mai rồi xin

Chân bước thênh thang

Ta về cát bụi

Bận chi đá vàng



Cho dù trăm tuổi

Chỉ thêm ngỡ ngàng



Thế là như nắng chiều rơi

Ta về theo nắng xem đời có vui!?



NK

Nhãn:

Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

MẸ ƠI!


Category: Tổng hợp, Tag: 03/29/2010 07:28 pm


Đương thời đã gánh nặng hai vai

Cán đáng lo toan chuyện trong ngoài

Ruộng vườn hoa lợi phu với tá

Đất cát hồ ao cấy lại cày



Lửa binh xô đẩy trắng bàn tay

Lá ngọc vùi thân dạ chẳng tày

Nuôi con giữ phận tròn phụ đạo

Nước nguồn tuôn chảy mãi là đây



Ngày giặc xua qua cướp cha rồi

Mấy tầng đau xót khóc thương thôi

Khăn tang mẹ chít chưa vừa tóc

Gánh cả đàn con vượt chợ đời



Tôi thửơ lên năm đã biết gì

Mẹ ngày hai buổi miệt mài đi

Chợ xa tấm bánh mồ hôi mặn

Lối gần lệ đắng đọng đầy mi



Đàn con chíu chít như gà nhỏ

Mẹ ủ hơi nồng chắn gió Đông

Giương cánh một mình đương diều-ó

Mồi tha kiệt sức chẳng bận lòng



Đói no từng bữa dầm nước mắt

Mẹ nhịn cho con bát cơm đầy

Quay lưng quên bớt lòng dao cắt

Tin đời còn sáng với bàn tay



Mười năm đăng đẳng trôi lần lượt

Tóc mẹ bạc đều theo tháng năm

Đàn con trứng nước còn ăn học

Mẹ còn gánh những nợ trần gian



Sáu mươi mẹ đã nghe nhìn kém

Con mẹ thành người dạo đó đây

Có đứa chẳng về khi ngã xuống

Một chiều bên biên giới phía Tây





Giờ mẹ da mồi tóc tựa sương

Bao năm nếm trãi những đoạn trường

Với con với cháu ngàn dâu bễ

Mong về đất tổ ủ tàn hương



Trăm năm không oán vụng đường tu

Trong lớp chấn song tựa ngục tù

Không thấy mai ngày con cháu hưởng

Mẹ buồn nhưng mắt đã cằn khô



Còn một đôi Xuân nữa chín mươi

Thân hạc chẳng màng chút riêng tư

Mà tờ trích lục điền viên cũ

Giấy nát mực nhòa giữ khư khư



Đất mẹ người ta lấy mất rồi

Từ lâu chia vụn nát đấy thôi

Không cùng yên nghĩ miền quê ấy

Thì ước gặp cha ở cõi trời



Con kém người nên phụ công cha

Thiệt thua chưa tròn nghĩa mẹ già

Chiều nay tưởng nhớ tìm bóng mẹ

Muộn mất thời trai chí giang hà



Con sẽ không làm mẹ khóc đâu

Đừng mong đừng ngóng suốt đêm thâu

Mẹ ơi con sẽ không về nữa

Chua xót gieo thêm tuổi bạc đầu



Gối mẹ bây giờ có chị anh

Phụng dưỡng sớm hôm khá dỗ dành

Con mẹ từ nay đời bất hiếu

Bái từ nghe thẹn với cao xanh



NK

Nhãn:

Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010


Category: Tổng hợp, Tag: 03/26/2010 09:23 am


Có cánh sao băng rụng cuối trời

Có những dòng sông trót ngậm ngùi

Có chiếc lá vàng vừa rơi xuống

Có giấc chiêm bao nửa chừng thôi





Có em ra phố dáng trầm ngâm

Có nỗi buồn theo gắn âm thầm

Có hạt lệ hờn quên rịn xuống

Có tình mới dậy chết lặng câm



Có bóng giang hồ ngã ven thôn

Có chia ly đánh mạnh lên hồn

Có nhịp cầu thân giờ đổ sập

Có ngày dang dỡ lịm hoàng hôn



Có biết quen nào không xót xa

Có thêm tâm sự giọt vỡ òa

Có nẽo đường xưa giờ bỗng lạ

Có niềm tịch mịch trói thân ta



Có mấy thời gian thấy yên vui

Có bao cay đắng thắm ngọt bùi

Có đếm bâng khuâng vì biết cạn

Không còn chi nữa-mộng buông xuôi.



NK

Nhãn:

Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010

TỰ TẾ


Category: Tổng hợp, Tag: 03/23/2010 03:20 am


Ô hô!Gẫm thấy ta:

Thân gửi tạm cõi phàm ngất ngưỡng.Tâm học đòi bốn bễ tung hoành

Xác chìm ngập luân hồi rối rắm.Hồn ứơc mơ ngàn phương thỏa chí

Chữ nghĩa gặm lăng nhăng,

khôn dại chưa qua vài kẻ chợ

Tay chân hươ lều khều,

thắng thua chỉ là điều mộng mị

Bao năm xuôi ngược tầm sư

Một đời kiếm tìm tri kỷ

Lấy Nho giáo làm gương,ngỡ có ngày đầu chúa định an bang

Lòng hướng Phật tịnh căn,mong được dịp góp chân đời trị

Nào hay đâu!

Tu thân chẳng vẹn,gia đạo chông chênh,

hoạn lộ lại thiên hôn địa ám

Rèn đức chưa tròn,phép nước ngã nghiêng,

học thức càng cao càng bất trí

Kẻ dốt khéo chạy thượng lên tầng cao

Người khôn nhầm đường chui hầm tắc tị

Sáng tai nhét đầy lời múa mép dở hơi

Chiều bụng chứa khẳm thứ thúc đòi phải ị



Ngán ngẫm thay!

Trí thức nhiều hơn châu chấu,

tranh phần cắn xé nơi tài bồi thành rường cột quốc gia

Quan chức đông như sao sa,

hùa nhau xơi mồi chốn tích tụ nên bầu lương công quỹ

Buổi xế chiều còn chờ bóng hiền nhân

Hôm luống tuổi chỉ thấy toàn bi lụy

Tưởng bậc minh quân

Té ra ác quỷ

Tìm lại đất chân tu,gặp bao nhiêu hổ mang đội lốt

Đến cửa cha mẹ dân,ngộ toàn cốt hoạn quan Thường Thị

Ngó xuống trách đất, đất làm bộ lơ

Trông lên hỏi Trời,Trời đưa tay chỉ

Sông kia sâu, đò chìm dìm bao cuộc đời mơn mởn

Biển nọ rộng,thuyền tan đắm lắm người chưa thất chí

Muốn trốn tìm nơi đông vui,bán mua tự gầy kiếp ác

Muốn chết lựa chỗ quạnh hiu,không làm nhơ lòng kẻ sĩ

Thế mới biết!

Sống đã khó chết càng thêm khó,kiếp nặng mang cố trả cho đầy

Theo cũng tệ,không theo quá tệ, đời lỡ vay gắng sao đừng quỵ

Không thể dối lòng, mấy câu hờ tưởng giới văn nhân

Bộc trực giải bày,vài vần thơ nhầm tuồng thi sĩ

Cứ vất vưỡng cũng sẽ vài năm,thơ với thẩn chắc được nửa bầu

Dù cật lực so chi vài tháng,xác cùng thân hẳn đầy một bị

Tự gói đời thôi

Một thời cũ kỷ!



NK

Nhãn:

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

NHỮNG NGÀY TRÊN ĐẦU SÓNG-ĐỈNH SÓNG!


Category: Tổng hợp, Tag: 03/22/2010 06:22 pm


Book lại giờ bay cho cái vé cũ đã thay lệnh đặt chỗ đến 2 lần,lẽ ra bay ngày 9,đổi sang ngày 13,giờ thành ngày 12 vì hủy mất một ngày làm việc trên đất Cam.Tối hôm ấy hai thằng đấn ngã ba Hàm Rồng thì chia tay,Nam về Bình Dương trong chuyến xe tối,mình trở lại Pleiku về khách sạn chờ mai bay về Saigon.

Trước tiên phải hủy toàn bộ thương tích và dấu vết một tên chạy trốn.Gửi giặt quần áo,tắm một phát cho tỉnh người,lót dạ cái gì đó cho kịp cái hẹn.Em luôn nhiệt tình thúc giục những cuốc cafe dù thời gian em không có nhiều,cuộc sống cho ta nhiều hưởng thụ mà cũng chiếm đi của ta bao phút giây trân quý.Mai này còn bao lâu cơn mơ hồ phân vân chọn lựa?Đâu là đúng đâu là sai làm sao khẳng định hôm nay,hay là nhiều năm sau nữa.

Gần bên nhau,có những phút giây gần chạm đến đam mê,ta rất muốn và ta rất sợ,vết hằn còn dấu,tội lỗi lưu đày nhau,được và chẳng được vốn cũng hư vô,làm sao yên bình nhau để mai sau còn lưu luyến nhớ.

Khi em quay về ta lang thang suốt tối,bước đi như đếm chiều dài phố lần này,có thể là lần sau chót.Mơ hồ nhận ra đìều không thực cứ ôm ấp dài lâu.

Giấc ngủ muộn,thu xếp hành trang,vòng ra trung tâm,miên mang phố chính,cafe một mình rồi cũng đến giờ bay.

Sân bay Pleiku nhỏ bé vắng người,em muốn tiễn chân,rồi lại không.

Dân Pleiku vốn ít và quen thuộc nhau,một vụ chạm mặt sẽ gây ra bao nhiêu dư chấn,lầm lũi ngồi đợi giờ bay,mong em đến nữa mong em đừng đến.

Em đã đến vội vàng,nói với nhau chẳng được nhiều,lại vội vàng em đi.

Chuyến bay buồn như hành khách đang tựa lưng vào ghế.

Ở Saigon có người hay tin mình về,sẽ có bửa ăn nhỏ chiêu đãi.

Hai người con gái,một đã có chồng,một sắp theo chồng đều có quan hệ thân thiết,một người mình yêu,một kẻ mình mến.Hình như mình chẳng mang lại niềm vui cho ai!

Xuống sân bay Tân Sơn Nhất đã hơn 7g40,lúi húi mang đồ đạc về Gia Long,tên Giám Đốc công ty đang chờ mai đi hội chợ triễn lãm.

Cô em sắp theo chồng mang những ưu tư không thể tháo gở,mình càng tệ hơn vì bản thân đã mắc lưới chưa ra.Làm sao tư vấn điều mình dốt nát?Thôi thì dành cho nhau lời động viên,hy vọng ngày mai không đen tối như trong đầu suy nghĩ!

Chai bia uống vừa cạn,lòng cũng hơi chếnh choáng,chia tay nhau đọng lại chút nặng nề.

Báo cáo mail cho xếp còn dang dỡ,cứ kệ,ngày mai còn cả một cuộc chạy đua,thành bại trong đường tơ kẻ tóc.



Ngồi giữa đêm chợt nao lòng,nhớ đến con không thể nào cầm giọt nước mắt.

Con bây giờ đã 19,cái tuổi phấn chấn lao vào đời-mà đời là hố sâu cạm bẫy trùng trùng.Thèm tìm gặp con chỉ để nói Ba thương con!Ba nhớ con!

Con ơi!Giờ này con làm gì?Học hành ra sao?Ba không biết gì về đứa con ba yêu thương nhiều nhất.

Với ba,con như trái tim thứ hai của mình.Trái tim thứ nhất cho ba sự sống,cho ba tư duy tranh đấu,cho ba nguồn năng lượng làm việc.Trái tim thứ hai-là con-cho ba xúc cảm để tồn tại,cho ba nguồn tin yêu để góp mặt và cho ba động lực để làm người.

Ngày nào như mới hôm qua,con chào đời, đứa con gái bé bỏng sinh thiếu tháng thiếu cân,ba đã ẳm con từ phòng mỗ lên lồng kính.Con phải nằm trong khu săn sóc đặc biệt mà mỗi ngày ba đều đứng bên ngoài hàng giờ nhìn con cựa quậy ngô nghê.

Ngày nào con về nhà,như quen hơi nên mỗi lần khó ngủ đều phải ba vuốt ve dỗ dành đêm trắng.

Ngày nào con bắt đầu lớn,con bé hai tuổi đã biết vịn vào ba mà nhỏng nhẽo,muốn gì không dám nói với mẹ mà toàn câu”ba biểu...”

-Ba biều mẹ cho nó bú tí...

-Ba biểu mẹ cho ăn hột vịt lộn...

-Ba biểu mẹ cho nó chơi,không bắt ngủ sớm...

Ba và con như đôi bạn,mỗi ngày gần gũi chơi đùa.Con nằm gọn lỏn trong đôi chân ba từ hai bàn chân đến đầu gối làm chiếc xích đu.Con đòi ba phải ẳm tung lên cao để xem thạch sùng bò trên tường,con bắt ba làm ngựa cõng con quanh nhà,...ba hạnh phúc và hăm hở làm tất cả những điều con muốn.

Con lớn lên từng ngày,thời gian ba và con bên nhau cũng ít dần,nhưng hai cha con chưa từng giảm đi trìu mến thân thương.Mẹ cũng lao vào làm việc,thậm chí nhiều hơn ba,con đã lớn lên trong tuổi thơ quạnh quẻ,ba chăm con không khác gì bảo mẫu khi có dịp.Bây giờ nhớ lại lúc con xong việc đại tiện cứ réo mỗi câu”Ba ơi!Con ỉa xong rồi” để ba rửa ráy cho ba vẫn buồn cười.

Con càng lớn càng cao giò và ốm tong như ba,con phải học cách tự chăm sóc từ bé giống ba.Năm sáu tuổi phải tự lo buổi sáng,tự mặc quần áo ủi sẳn để đến trường,con của ba đầy tính tự lập và kiêu hãnh,không rụt rè kiểu con gái mà mạnh dạn cứng rắn như con trai.Ba rất tự hào có đứa con như con.

Ngày con vào tiểu học,rồi trung học,lúc nào cũng hơn bạn bè cả cái đầu,không sợ bạn nam,binh vực bạn nữ,chỉ chăm chăm gọi ba đo chiều cao mỗi tháng.Không khiêm nhượng như mẹ,con mỗi ngày vươn lên, 12 tuổi đứng bằng mẹ,13 thì vượt qua,14 đã 1m6 cao hơn mẹ nhiều rồi.Mẹ cứ than rằng con đừng cao quá,sau khó...nhưng ba lại tự hào,nhất là con luôn đứng đầu lớp,nhất là con chẳng thèm cắm đầu vào bài vở như bao đứa trẻ khác,nhất là con cứ nói sau này lớn lên sẽ làm kỹ sư như ba,sẽ khí khái như ba,... ôi những mật ngọt,những diễm phúc cuộc đời mà ba sẽ không bao giờ chịu đánh mất,không bao giờ để thiếu trong tâm hồn mình!

Con còn nhớ không?Khi ba về,con gần 15 vẫn đòi ba cõng đi khắp nhà.Tối đi ngủ vẫn đòi nằm kế dù đã có phòng riêng.Con yêu ba,ba biết.Con kính phục ba,ba biết.

Nhưng sao bây giờ những hạnh phúc đó không tồn tại nữa?Ba chỉ biết tự trách mình!...

Ngày triễn lãm không hấp dẫn như mình nghĩ,vẫn những tên tuổi cũ,những nhà máy cũ,những sản phẩm cũ và cả công nghệ cũ.Tìm kiếm một khách hàng mới trong một đống lộn xộn xưa cũ chắc không là điều đơn giản.Quận 7 bây giờ đổi mới nhưng con người hình như vẫn vậy,đằng này là anh A,phía kia là anh B,nọ cô C,còn đây chú em D,...quen nhau hàng chục năm,biết thóp nhau từng tý một.Ông này chỉ sộp khi có hơi men,vị kia hào phóng lúc ngồi kế bên người đẹp vân vân và vân vân,....

Sao cuộc sống chỉ xui ta tìm cái xấu cái khuyết của người mà khai thác!?Sao chỉ kiếm cái kém cái dở của người mà vận dụng?Có lẽ vì nó mang lại lợi lộc nhanh hơn và nhiều hơn chăng?

Không có thứ để xem,không còn điều đề học,tốt hơn là ngồi căn tin hóng gió ngó người qua lại.Nếu tối nay có tiệc thì quan điểm vẫn là tìm người quen ngồi tầm phào chuyện đời chứ không mời khách lạ để ngượng ngùng nói nhau ba câu chẳng có.

Quả thật quan điềm này chính xác,đã có một buổi tối ăn uống không đến nỗi nào,trò chuyện ít gương gạo và cafe tương đối chấp nhận được.

Mai là Chủ Nhật,không làm việc nhé!Thời gian này dành riêng cho bè bạn xa có dịp gần.

Đêm về lại nghĩ đến con gái,ưu phiền dậy lên cao,muốn trút bỏ mà không tài nào xua đuổi được.

Ngày CN yên bình,gặp được hai hai người bạn dạng "ấu" vì đều xưng là chip.

Gà con và Rùa con là hai cô gái dễ thương,chuyện trò không chán.May mà đời còn có những mối tương quan không cân nhắc thế này!

Chiều hai thằng đệ cũ đến rũ nhậu,khoảng này lúc cao khi thấp,trồi sụt thất thường,vui có thể gánh 5 chai,buồn chỉ cưa 1 lon.Không ai trách mình miễn mình không giữ ý.

Ngày 14/3 là ngày vất vã,hai chú cháu mượn xe máy chạy đi quận 9 từ sớm,đến nơi nghe hẹn bạn còn ở Phú Quốc,cố đợi đến 2 g trưa,rồi lại đợi đến 4g chiều,vẫn chưa thấy còn điện thoại thì ngoài vòng phủ sóng.

Quay về quận 1,đên Source by net đượ tiếp đón nhưng chẳng gặt hái gì,hứa với lòng ngày mai phải tóm được Mr.Don của EC sau khi chờ cả ngày không được.

Vẫn nỗi ám ảnh nhớ con trùng trùng.

Sáng nay sẽ là buổi cuối,liên lạc được khách và cafe chờ 11g30.Tiền sảnh của toà nhà Petrolimex lộng lẫy hào nhoáng.Mr.Don cùng trợ lý và 3 thằng Tây mắt xanh mũi lỏ ngồi sẳn.Không cà kê dê ngỗng lắm điều,phang thẳng chuyện hàng hóa,lấy đ/c mail và chuồn.

Cố gắng sắp xếp thời gian và lý do để gặp con nhưng không thể.Ba sẽ về phía Bắc xa xôi cách trở không hẹn ngày trờ lại.Nếu có một lần con biết ba từng đứng lặng trước nhà tìm xem con có tình cờ lộ diện thì con có trách ba không?

Chuyến bay mệt mỏi,những ngày tiếp theo bù đầu công việc,nỗi buồn bị đánh cắp vài hôm.

Hôm nay tình cờ lên mạng,thấy nick con đang online,cái nick mà xưa một lần đi công tác nước ngoài con đã cẩn thận add vào cho ba,ba vừa mừng vừa lo.Ngần ngại do dự,hàng mấy năm ba vẫn canh cái nick ấy,chưa lần nào thấy,bây giờ nó nằm ngay trước mắt ba vẫn không dám kích chuột.Ba đã nghĩ mình rất can trường nhưng sao với con ba lại đâm ra nhút nhát!?

Cuối cùng cầm lòng không đậu,ba đã gõ,chỉ hai tiếng con ơi!

Đau lòng thay con đã thoát liền sau đó.Con không muốn gặp ba,con chẳng có gì để nói ba nghe,con chẳng cho ba cơ hội để nói gì!!!

Có lẽ con giận ba,mà có lẽ con hận ba!?Điều nghịch lại tình cảm con dành cho ba ngày xưa!Ngày xưa con không hề ngưng chú ý và háo hưc khi ba và con trò chuyện dù cuộc trò chuyện kéo dài 1g,2g,hay nhiều hơn.Ngày xưa con chỉ trông khi ba về dù ở nhà hay đi xa,không gặp ba là con không ngủ,bây giờ con lãnh đạm và vô tình như chưa từng biết ba là ai!

Trái tim của ba giờ không muốn đập nữa,cảm giác của ba hình như trơ đi,viết cho con những dòng chữ này có khi là những dòng tối hậu.

Ba đã sống,đã bám víu những ảo vọng để chỉ muốn thấy con trưởng thành và đủ sức tự lập,nay con xử sự như một người lớn,có cương quyết-có nhẫn tâm,có những điều mà ba không có được.Con sẽ tồn tại khá hơn ba,sẽ bước qua thử thách mạnh mẽ hơn ba,ba mừng cho con!





Tôi là một con thú,không đủ dũng để khuất phục sinh linh khác như hùm beo,không đủ không ngoan để lừa dối muôn loài như chồn cáo.Tôi chỉ là chú chuột đồng có cơ hội ngao du thành thị,một ngày kiệt sức cố lê về hang ổ là đống rạ trong làng trú ẩn những ngày cuối đời đợi chờ giờ hóa kiếp.

Con thú mang thương tích đầy người với trái tim vỡ nát,không thể tự dối rằng mình còn thời gian hồi phục.Dù tận đáy lòng đã biết rằng đời còn nhiều điều trân quý đem cho,còn nhiều mối quan hoài phải biết thụ hưởng.

Ngọn sóng này quăng tôi về đâu,nào ai biết.

Nếu có lời chân thành nhất,sẽ là câu xin tha thứ cho giả thiết đây là entry cuối cùng

NK


Nhãn:

NHỮNG NGÀY TRÊN ĐẦU SÓNG-VÀO RỪNG CƯỠI SÓNG!


Category: Tổng hợp, Tag: 03/22/2010 05:00 pm


Chuyện đã quen và xưa như trái đất,mỗi lần một vẽ,một tâm trạng khác nhau nhưng luôn là cảm giác thân thuộc,gần gủi.

Chiếc 7 chỗ được hộ tống bằng xe tuần tra ngoặc vào đường mòn từ trục giao thông chính,băng qua rừng điều bạc ngàn, đang mùa thu hoạch chín mọng khoe hương.Trái diều không ngon lành gì,nom đẹp nhưng mùi hăng hăng,hơi ngọt ngọt chát chát lại có mùi hương đắm lòng.Tiếp nối nhau như bất tận không bao giờ dứt,những vuờn điều cho quả sum suê,trái chín đủ màu như cố đong đưa bám víu vào ngày Xuân còn sót lại.

Băng qua những đoạn đường hiểm trở,xuống ngầm lên dốc,vượt bãi lầy,cuối cùng xe cũng phải dừng lại dù đã cố gắng leo qua những cây cầu gỗ dành cho dân biểu diễn…xiếc.

Bắt đầu lội bộ,có dấu chân người là có đường đi, đường là những vết cỏ bị dẫm nhiều phen,mang mán có khoảng trống chen qua bao nhiêu là cành lá.

Song kiếm trên hai tay,một máy quay và một máy ảnh,mình thành phó nhòm bất đắc dĩ,vừa ghi vừa chụp vừa né Đông tránh Tây như con lật đật.Có những đoạn không còn dấu vết,phải xông bừa theo hướng suy đoán,chui qua bao nhiêu là bụi rậm tre gai dày đặc,xoay vòng theo địa hình, đường vẫn là phía trước,ta cứ tiến như bản năng.Khi gặp mấy khoảng rừng thưa hay trảng cỏ,lại quay quần trao đổi,bao nhiêu là cây với cây,không phải khu thuần chủng nên quần thể cây cối ở đây đa dạng và phức tạp.Nào dầu nào chò xen lẫn bằng lăng,sao,nào căm xe,sến đôi khi chen mấy cây hương,họa hoằng lác đác là trắc,cẩm.

Đã có những người thở không ra hơi,chung quy vì phải tải một thân thể quá béo tốt.Mấy cây số thôi nhưng như vừa vuợt cả vạn lý,người bỏ cuộc bắt đầu xuất hiện, đoàn thưa dần thưa dần từ chục người còn 7,còn 5 rồi còn 3.

Mấy lần xoay hướng,mấy lần qua tre gai chặn đường,hướng đi bây giờ chỉ còn là cảm tính, đã xuất hiện những vết chân của trâu rừng,của voi và những bãi lầy chúng dầm mình khi tránh nóng nắng.May là mùa khô,không có những đàn vắt hút máu người lúc nhúc như khi mưa xuống.

Khi đứng được một nơi thoáng đảng,có thể nhìn chung quanh rõ ràng nhất là lúc cái nắng đốt cháy người và đôi chân gần như không nhất nỗi.Cơn khát cháy cổ,mồ hôi ướt đẩm áo,lưỡi đắng mắt hoa thì cả bọn đồng ý là điểm phải quay về.Máy ảnh lưu khá nhiều,cây cối hùng vĩ bên rừng hoang núi thẳm,có những nơi bị đốt làm nương,có những nơi cây bị hạ xuống cắt thành phách bỏ dỡ dang nhưng chưa thấy một bóng người.

Đường về dường như dài hơn,bước chân không còn khí thế hăm hở,lối đi đứt quảng và lộn xộn,không ai làm dấu nên bây giờ mơ hồ phương hướng, đi một lúc thì phát hiện mình xoay vòng tròn,chưa rời được chỗ đã lư lại trước đó.Trời bắt đầu xế bong,tiếng côn trùng và ve sầu ngân nga,mồ hôi tươm ra trán giờ vì lo hơn vì mệt.

Thời gian cứ trôi dần,tay dẫn đường trỏ đằng Tây rồi đằng Đông,hoang mang càng tăng.

Cái mê hồn trận từ cây cối,bụi lùm ám ảnh đám người băng rừng tài tử.Giá mà mình không có trách nhiệm quay phim-chụp hình thì đâu đến nỗi!Ghi dấu địa hình và chú ý hướng di chuyển đâu phải là chuyện khó,cứ ngỡ tay dẫn đường là tay khá,ai dè!...

Bình tâm lại,phân tích kỷ và moi móc ấn tượng khi hăm hở bắt đầu lượt đi,vẫn không có lời giải nào thỏa đáng,nắng dịu dần,tin tưởng cũng cạn dần,bối rối càng tăng lên,....

Đoành!Có tiếng súng từ hướng Tây xa xa vọng lại.Hẳn là tay Trưởng CA huyện “gọi” mọi người về do thời gian hẹn đã qua khá lâu.May thay,con đường sáng chợt mở ra lấp lánh!Cứ nhắm hướng tiếng súng mà dấn bước,dù phải chui phải lội qua gai cào xướt,vướng víu và mệt lã người,mấy lần rơi cả mắt kính nhưng vẫn vui hơn nhiều.Vui vì sẽ ra được chỗ xe đỗ,vui vì có thể không trễ cái hẹn gặp mặt cafe tối với em.

Thở phào nhẹ nhỏm khi đường quen lại hiện ra,thật sự cả bọn đã đánh vòng trên đường trở về,cũng hay! Đã được trông thêm thực địa nhiều hơn.

Vội vội vàng vàng tập kết mọi người lên xe,chuyến về nhẹ tênh dù cũng mấy lần xuống xe đẩy qua địa hình xấu như lượt đi.

Mái ấm ơi!Ta lại trở về đây!(Mà nhà mình ở đâu nhỉ? Đang ở khách sạn cơ mà!)

Bỏ qua thời gian mở hết tốc lực phóng Inova theo lộ đất,lộ nhựa,bỏ qua thủ tục Hải Quan cửa khẩu,bỏ qua chặng đường 70 cây số xuôi xuống thành phố,chuyến xe đã về đến khách sạn Gialai. Đoàn người lại phấn chấn xóa sạch tàn tích bụi đường chuẩn bị cho buổi tiệc tẩy trần mừng thành quả (!?)đạt được.

Pleiku là nơi giờ ăn nhậu không giống ai,mới hơn 7g tối mà hàng quán đã hết đón khách,có thổ địa Tảo dẫn đường vẫn phải dọ dẫm mấy nhà hàng mới tìm được nơi ...cho vào cửa.

Hai món khai vị,tiết canh dúi và rau rừng,uống rượu mấy lưng chén,có SMS,phải chuồn thôi.Cái hẹn này không thể không đến,mình chờ đợi nó lâu rồi!

Taxi dừng lại cuối đường Vừu,tên đường lạ như phố xá 4 năm quay lại,chỉ còn toà nhà KS Hoàng Anh làm mốc nhận dạng Pleiku.

Em đấy,rất quen dù chưa lần giáp mặt,bé con thì dạn dĩ ngồi hẳn trong lòng và đọc thơ cho bác nghe.Một ngày kết thúc bằng ly cafe đậm với câu chuyện mơ hồ không đầu không đuôi,nghe và không nghe-nói và chẳng nói,tưởng hiểu thật nhiều lại chẳng hiểu gì!

Trời trở lạnh,hạt dưa vơi,quán đang quét dọn,sót lại chơ vơ để biết phải tạ từ.



Thứ hai,ngày đầu tuần,rất thích hợp cho việc họp bàn-ký kết các nội dung làm ăn. Đây cũng họp,cũng bàn,hiềm có điều tập trung hầu như người nói nhiều hơn người viết.Có lẽ hội ngộ của những người có khiếu lãnh đạo hơn là làm việc cụ thể,một xếp mình không đã điều hành hàng tá dự án khổng lồ-quy mô tiền núi,thêm ông nghị vương quốc Cam cũng có năm bảy Công ty trong tay,phía mình có 1 tà lọt,bên kia 5 phụ tá nhưng chả có ông nào chịu ghi nội dung,vậy là mình cầm máy quay-máy chụp xong phải cầm viết,cũng đành!

Cái biên bản ghi nhớ phải phôi thai từ 3g bàn thảo,bắt bẻ nhau từng vụ từng việc,tranh hơn thua nhau từng ngày từng giờ được thông qua bằng lệnh rất gọn:” Đọc biên bản!”

Hay ho vẫn là việc những cái miệng tham gia thắc mắc câu cú,nào là có câu này nói với nhau không thấy ghi,nào là mệnh đề kia đề cập rõ to mà có ai nói qua lời nào đâu,nào là trình tự viết sao không giống khi nói,... ôi thôi rồi những cái đầu...lãnh đạo,những cái miệng thích bàn!Không lẽ bàn dai thì phải viết dài!?Các ngài bàn 2 tiếng,mình viết 2 trang,không chịu đưa những phân tích sâu sắc của quý vị vào,lỗi quá,lỗi quá!Giận lắm bảo quý vị cứ sửa theo ý mình xem thì quý vị lại nghệch mặt ra đánh trống lãng.

Thế là thêm một thành quả đạt được(!?),chim tụ xong chim bay,ai về chốn nấy để thực hiện việc của mình.

Ta có hơn một ngày tự do nằm chờ phối hợp,ngày 10 phải trở lại Cam,nay mới chiều ngày 8.Không dám vào blog,không dám chường mặt đến các trang của quý bà quý cô,ngày này nên tịnh khẩu,nín nhịn theo gương Câu Tiển,có thiệt thòi cũng chẳng đáng là bao,một phần 365 của đời người,nhỏ lắm!

Hai ngày trôi qua, ăn và ngủ,lang thang phố,trời lạnh nên gió đêm trở nên dễ ghét,hết lang thang lại hóng chuyện lề đường.Chuyện cô nàng đồng tính thất tình nhảy lầu 12 nhà Hoàng Anh tự tử,cô này lời chán,trước khi lìa bỏ cuộc chơi còn hưởng được một cảm giác mạnh!Chuyện Pleiku tụ hội toàn người tứ xứ,kẻ lên tới trời người sa tận đáy,giờ tên tuổi phôi pha theo thời gian,mấy ai nhớ đến những người thất bại!!!!



Lần tái ngộ vị Trưởng CA huyện này gian khổ hơn,không ôtô,không hướng đạo,tự túc mọi phương tiện và công cụ. Đến biên giới từ 9g sáng,làm thủ tục chỉ 15 phút,sang bên kia chờ cách về huyện hết hơn 2 g.Không taxi,không xe thồ,cả ôtô cùng tuyến cũng không.Hơn 11g may đâu bắt được anh bạn già thăm con tai nạn bên VN trở về,anh bạn Cam này nghèo nên từ bản làng đến cửa khẩu bằng xe máy,gửi xe ở quán rồi qua cửa khẩu đón xe đò đi Saigon chăm sóc con.Ngồi quán cafe nói chuyện anh vẫn còn rưng rưng nước mắt,thằng con anh đi làm lao động ở VN giờ còn mê man chưa tỉnh,tiền cạn anh phải bỏ về xoay trở kiếm thêm.Những mảnh đời không chỉ riêng đâu,nhan nhản khắp nơi cho lòng chua xót.

Chiếc xe cà tàng như chủ nó,cỏng ba người lếch từng đoạn ì ạch, đồng hành với mình tay Nam,cùng sinh năm Canh Tý,dân “Phù Mỏ” vào định cư tỉnh Bố Dê (theo cách diễn nôm cho Phù Mỹ-Bình Định và Bình Dương).Cùng tuổi nhưng khác xa ...trọng lượng,hắn chắc ít đi nên cân ra hơn hẳn mình 19kg thịt,tròn trèm 87 kg.Xe vừa bườn vừa trôi khi lên khi xuống,tay lái chao đảo như người say rượu.Nam cầm lái cứ phải cài hết số 1 đến số 2,lệch bệch như con vịt bầu tha hơn 2 tạ người cho quảng đường 45km mất gần 2 tiếng.Gửi cho ông bạm Cam ít tiền đổ xăng cộng một ít gọi là thăm viếng thằng con nằm viện,người bần hàn sao cũng được,chẳng câu nệ hơn thua nhiều ít,dễ quen biết và đồng cảm lắm thay!

Rồi cũng đến huyện lỵ, đợi viên TCA mất 1g và yêu cầu được hổ trợ 2 nhân viên cảnh vệ cùng xe máy,lần này không hơn,không đi ôtô vào rừng,dùng xe máy cơ động luồn lách sâu để khảo sát.

Nhiệm vụ lần thực tế này là thăm dò-đánh giá phân bố trữ lượng gỗ;mô tả địa hình-lên sơ đồ cao trình địa lý chủng loại cây cối,trục chính hướng từ bìa rừng tới khu vực đồn biên phòng 673 VN,là đường chéo hình chữ nhật điện tích 7000 ha trong dự án,sẽ phải mở đường xương cá ra hai bên tìm hiểu mọi đặ thù khu vực,dự kiến chuyến đi kéo dài 2 ngày,tối ngủ ở làng Mây,chiều hôm sau rút.

Công cụ đắc dụng là máy định vị qua thu phát sóng vệ tinh địa tĩnh lại không có.

Đành chịu vậy,hai con ngựa sắt,hai tên cảnh vệ vẫn diễm phúc hơn là thui thủi tự mày mò đường đi nước bước.

Con đường đau khổ tập n đã bắt đầu.Hai con ngưa sắt lồng lên trong bụi mù đường mòn,cố giữ khoảng cách 500m để đở hít đất đỏ.Quả nhiên là với 2 bánh,lối đi có chông chênh hiểm trở thì khó khăn không đến nỗi chập chùng. Đến cửa rừng,hành trình thêm gian nan,có lúc tưởng lội bộ còn hạnh phúc hơn là ngồi trên xe mà bò.Cách đoạn chừng 2km phải dừng lại một lần ghi hình và chú giải,hai anh em cùng lội bộ băng vào sâu để nhận diện cấp kính trung bình và loại cây chính, điệp khúc lập đi lập lại hàng giờ.

Gần địa phận làng Mây,cây cối bị chặt hạ và đốt phá bỗng dưng nẫy lên khá nhiều,dân ở đây hẳn học tập người Việt hơi mau chóng.

Hai tên quyết định đi sâu hơn để nắm rõ tình hình,mọi gốc cây ngọn cỏ đều có dấu lửa cháy âm ỉ,càng vào sâu,khói càng nghi ngút lên cao,mắt đã hơi cay,phương hướng nhòa hơn,bảng chỉ giới nhoè nhoẹt không nom thấy chữ.Lác đác có mấy gốc cà te và hương bị đống ngã,cây thì cái bị xẻ ngay trên gốc dỡ dang,cái nằm vắt vẽo chắn ngang lối,mùi cháy khét của cây và lá khô ẩm mốc,mùi thiên nhiên uất nghẹn chen nhẹ theo sau,vài ngọn gió xào xạt yếu ớt...



Một cơn gió nồm vụt qua, ánh lửa loè lên,tiếng nổ tí tách hoà theo,phía đằng sau bỗng nhiên bốc lửa ngọn,thôi rồi Lượm ơi.Không thể chạy về phía trước vì ở đó mật độ dày hơn,phía sau lửa đuổi tới,hai thằng băng ngang qua triền dốc,hướng xuống phía thấp hy vọng tới vùng có suối,nước nếu có cũng còn xa,có cứu được lửa cháy rất gần!?Một rừng tre gai chắn ngang,chui vội qua để mặc gai đâm trầy,trong cấp bách đã nẫy sinh sức mạnh vô hình,người không cảm giác đau,chân không thấy mỏi,mắt bỗng tinh tường và thần kinh thì căng như dây đàn mà vẫn chọn lựa thật đúng.Không có suối nước,chỉ có một cái khe,có lẽ mùa nước cạn.Nếu tháng Chín tháng Mười,muốn qua được khe này với nước nguồn tuôn xuống e hơi khó.Dù sao thì cây cỏ ở đây không khô như vùng trên cao,lá xanh còn nhiều,dưới gốc thưa hẳn lá khô,ngọn lửa không thể đuổi theo như tốc độ ban đầu,vượt lên trên gò đối diện, nhìn lại mình thấy đầy dấu tro và than va quẹt từ cây cháy khi mãi miết tháo chạy,có tiếng xe máy phía trước,hai tên cảnh vệ khá thuộc đường và đoán hiểu sự cố đã vòng đường đón đầu.Vậy là thoát!

Ông Trời còn ghét không cho ta cơ hội rũ bỏ tất cả để sạch nợ,còn bắt ta sống tiếp để đày đọa nữa đây mà!



Nhớ có lần năm 94/95 gì đó,một mình cưỡi chiếc GL 144cc đi Bắc.Từ Saigon xuất phát sớm,lướt tên đường như tên bắn,lên 90-100km/g(cái thời chưa có vụ bắn tốc độ),nghe không gian chui vào hơi thở,cảm giác như đạp mây mà bay theo mộng giang hồ.Trưa ăn cơm Diên Khánh,tối ngủ trọ Quảng Ngãi. Đêm tu hai chai bia,lượn một vòng thị xã, đánh một giấc lèo đến 6g sáng,người như uống sâm,lúc nào cũng lâng lâng sức tràn trề.Buổi sáng ngang qua Tam Kỳ,Trời bắt đầu đổ mưa,nhỏ rồi nặng hạt dần,hình như bão đang về,miên man tơ tưởng mùa nước nỗi nhà chìm thì chiếc ôtô phía trước rẽ trái không xi nhanh.Thắng trước thắng sau cùng dập,xe không đâm nhưng đường trơn trợt,chỉ còn nước đo đường.Té không đau,chỉ sây sướt tay chân,một câu xin lỗi vì việc gấp của tay lái xe con đủ làm nguôi giận,chuyện ngoài ngỏ không mang về nhà,thôi vậy.

Mưa lớn hơn,vết trầy hơi nhức rát,ngụ lại ks Tam Kỳ một hôm cho bớt mưa chăng?

Món cơm gà ở đây vang danh tứ xứ,dầm mưa ăn món gà cay thật cay là cái thú chỉ có được khi bạn lang thang đây đó hải hồ.

Thời gian bị giản ra thêm một ngày,hôm sau đi sớm,tin khí tượng cho biết bão đổ bộ và đất liền từ đêm trước,thử xuyên qua tâm bão một lần!

Dọc đường mưa cứ mù mịt,gió quất ào ào như roi đánh lên da thịt,xe chao chao không theo hướng nào cụ thể,ghì tay lái,chiến đấu với lực lượng siêu nhiên,bịnh từ trong máu,không thể cưỡng.

Leo đèo Hải Vân sau khi vượt Nam Ô,gió vẫn không ngừng thổi,mưa vẫn không ngừng trút,một bên là núi,một bên là vực nhìn xuống biển sâu,hai cảm giác cùng tìm về,nếu được một lần rơi xuống,nếu được một lần bay lên!?

Con ngựa đáng yêu này không phụ lòng chủ,nó gầm gừ trèo lên dốc với tốc độ không cần kềm chế,60 rồi 70,băng băng lao đi.Qua một khúc cua,không tưởng là mặt đất bỗng dưng không tồn tại!Con đường thênh thang như ai đưa bàn tay khổng lồ đập vỡ một nửa phía vực,là phía mình đi,trên triền dốc,một chiếc ôtô tải đang cắm xuống.

Một tích tắc trong chọn lựa sang phải-đi thẳng!?

Nhịp thắng-trả số-buông amraza,chiếc xe lồng lên dừng lại cách miệng hố chưa đầy 1 m.Không lạnh người,không hồi hộp,chỉ thấy mát sảng khoái.Trời già lại thua ta keo này!

Trên đường đèo còn hai hố như vậy nhưng đã sẳn cảnh giác nên không thể làm khó nhau lần nữa,mấy ụ đất sạt lở che đường phải trèo qua là chuyện cỏn con.

Vượt gió mưa,ta thích thú một cách ngông cuồng ghé Huế, Đông Hà và về Hà Tĩnh tìm nơi đánh giấc.Mưa nhẹ hạt dần nhưng bão chưa tan,quyết định sẽ xông lên tiếp, đường từ Vinh ra Thanh Hóa không trắc trở nhưng từ Lèn trở đi,nước ngập, đường chìm trong xoáy lũ,qua Hà Trung,xuyên Bĩm Sơn,tới Tam Điệp,mưa cuồng gió giật,có lúc phải dừng xe bên đường vì nước mưa quất vào mặt vào mắt không trông thấy đường đi.Tình cờ nghe Hà Nội lụt chết người, đang tẩn liệm đưa về Nam kẻ xấu số.Có bươn chải đến mấy cũng không thắng được lực cản quá sức mình, đoạn đường từ Hà Tĩnh về Ninh Bình chỉ chừng non 400km mà đi suốt 1 ngày dài,có nghĩe là đêm nay sẽ nằm lại đất Hoa Lư mà không thể thăm Bích Động.

Ngày hôm sau đường hướng ra Hà Nội nhầy nhụa bùn sình,dấu vết của lụt đề lại,bầu trời ua ám đen kịt,phần vì mây mù,phần vì bùn bắn lên mắt kính che nhuộm màu không gian theo bùn, đến được Hà Nội sau khi vượt bao nhiêu ổ gà-ổ voi do cơn bão gây ra,mất toi 4 ngày rưỡi,chuyến xe Saigon Hà Nội dài ngày nhất của đời!

Trở lại chuyện thoát bà hỏa xong,hai thằng mệt mỏi quyết định sẽ rút ngắn chuyến khảo sát,tranh thủ lượn thêm mấy vị trí rồi chòi ra làng Mây,không ngủ lại mà trực chỉ về cửa khẩu.Từ làng Mây chọn đường cấp phối ra trục chính,giao thông tương đối tốt dù điện chưa về, đường vẫn bụi mù mịt,nhưng dẫu sao vẫn là đường nối liền làng với trung tâm huyện.

Hai tên cảnh vệ sau khi nhận thù lao 100 USD sốt sắng đưa ra tận cửa khẩu và khuyến mãi thêm cự ly từ Trạm Cam sang Trạm VN.

Vẫy tay chào đất Chùa Tháp,không muốn hẹn ngày tái ngộ,ta trở về Phố Núi,có một cái hẹn luôn thôi thúc trong lòng....

NK

Nhãn:

Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

LỜI CUỐI


Category: Tổng hợp, Tag: 03/19/2010 07:32 pm


Chợt một ngày biết mình không đáng sống

Ta trở về ôm lại giấc chiêm bao

Bỏ mặc trùng khơi ào ào sấm động

Bỏ mặc mây trôi chua xót nghẹn ngào



Thân chim nhỏ đã một lần gảy cánh

Tim bi thương thêm dịp ứa giọt buồn

Đường sám hối kệ đời mưa gió lạnh

Nhắm mắt giả từ sao lệ còn tuôn!?



Tạ từ em-Niềm đau vô tình nhặt

Ta chẳng van cầu một phút gần nhau

Khi tìm đến đã mơ hồ đánh mất

Chút tình si còn lại úa nhàu!



NK

Nhãn:

Thứ Năm, 18 tháng 3, 2010

NHỮNG NGÀY TRÊN ĐẦU SÓNG


Category: Tổng hợp, Tag: 03/18/2010 06:11 pm

Chuyến đi cũng đột ngột bất ngờ như biểu đồ buồn vui của cuộc sống!

17g xếp lớn quyết định,18g lấy vé và 20g bay.Nhanh hơn cả một ván bài,nhưng nhanh cũng tốt,mọi thứ đều hối hả không thấy sao!?

Ra đến ga hang không Cát Bi mới lật vé kiểm tra thì ô hô!ai tai!Hai cái vé lượt đi HP-SG;SG-Pleiku và lượt về Pleiku-SG;SH-HP mang hai tên khác nhau.Bỗng dưng mình lại mang tên Miss Ng T Thuỳ Dương!Rõ của nợ!Nếu mình là xếp tên phát hành vé hẳn mỗi ngày phải nọc hắn ra quất mấy roi vì cái tội óc …thi nhân!

Đành để xếp lớn bay một mình,chạy vội ra bến xe tìm đường…đuổi bắt.Còn hên là có chuyến 23g đi Vinh.Chấp nhận đau khổ,sáng mai lại tính.



Buổi sáng TP Vinh náo nhiệt,bến xe Tỉnh đông vui hơn tưởng tượng,dẹp bực bội qua một bên để chọn lựa cái hộp nào đủ chỗ ngồi mà không phải co chân bó gối,thế mới biết dài lưng tốn vải và còn khổ thân hành xác khi cần bôn ba.

Cộng lại 30 tiếng ngồi xe,nửa đêm đến Phố Núi người tê đi vì thiếu hoạt động,tìm một quán café để gặp lại hơi hám ngày xưa,Trăng đã khuyết dần,mờ hơn ánh đèn đường ngông nghênh tác quái.Hương café quán cóc đủ dìu thân về quán trọ,những dòng nước mát làm tỉnh táo mọi chập chờn bề bộn của chuyến đi,giờ đã 6g sáng.



Cafe sáng, điểm tâm,quay qua quay lại đã 9g,chiếc ôtô 7 chỗ chật ních người là người,toàn những vị đỏ da thắm thịt.Tay Tải-Trưởng Phòng CSGT ngồi phía trước để dẫn đường,quả là xe biển số lạ bị canh nên vừa trờ ra ngã ba Hàm Rồng là có chú nhao ra giơ gậy,thần chú hiệu quả ngay,một cái phẩy tay của Mr.Tải,chú kia cúi đầu khúm núm rút lui,ai bảo CSGT không có... đắc dụng!

Càng đến gần Đức Cơ,thời tiết càng mát mẻ, địa danh này trước 75 luôn gợi nhớ những bộ quần áo rằn ri và những bi hùng máu thịt.Giờ khung cảnh nơi này sầm uất,quang đãng.Những vườn cao su ngút ngàn,những công trường thênh thang,không còn dấu tích thời hai miền trút xối đạn bom,không còn vết đám “bá quyền con” tràn sang chặt đầu người dân Việt,mong rằng chẳng bao giờ tái hiện lại cảnh xưa việc cũ.

Lên đến cửa khẩu Lệ Thanh đã gần trưa,thủ tục gọn nhẹ,không phiền hà như Mộc Bài,Ngọc Hồi hay Lao Bảo,Cầu Treo.Vùng này không nhiều dân chuyển gỗ, đường sá mới hình thành dù núi rừng thì hình như trọc nhanh hơn tốc độ giàu lên của người dân.Mai này có khi lại quay về thời đi phu như mấy năm thực dân Pháp còn khai khẩn ban sơ.Vòng đời kẻ dân đen hình như vẫn hoài lẩn quẩn mà không thoát được vành miệng chén.



Sang bên kia biên giới,tay Nam xưa từng chiến đấu chống Pôn Pốt tại đây kể rằng lẽ ra cột mốt phải là phía gần Đức Cơ hơn nhiều chứ không phải ở chỗ này.Vì năm 78 phía Khờ Me đỏ cứ đòi làm cửa khẩu tận ngã ba Hàm Rồng (cách đây hơn 60km) nên cột mốc mới chạy thêm qua gần 10 cây số.Thói đời sau khi giành giật nhau thì kết thúc chẳng bao giờ còn nguyên vẹn.

Hải Quan và Biên Phòng Campuchia làm việc khá nhiệt tình,chỉ xin ít tiền cafe mà “tùy hỉ” giống cán bộ nhà mình chẳng khác!Tiếp đoàn là viên Đại úy Trưởng CA Huyện,nghe đâu bên này bỏ tiền ra mua hàm sĩ quan như đi mua hàng.Sĩ quan có quyền uy phết,tổ chức tiệc tùng là ngăn đường cấm xe thoải mái,chú nào kháng cự là có thể phơ chết miễn trách nhiệm.Mai kia có tí tiền hẳn phải sang đầu tư cái chức Tá cho sướng đời!

Buồn cười nhất là khi đãi cơm trưa ớ quán (duy nhất có một quán ăn coi được)khi thấy mọi người chằm chằm vào cô chủ quán xinh xắn tuổi đôi mươi,tay Đại Úy vội vàng năn nỉ đừng chấm cô ta (nếu sau sang đây làm việc) vì y ta đang quá trình theo đuổi cô này.Mà y thì trẻ trung gì cho cam, đã ngoài 40 và lại mắt mũi con được con không!

Bửa ăn nhanh chóng đến hồi kết,bia rượu ê hề,vì món nào cũng khó nuốt.Cuối cùng ấn tượng hay nhất là khi thanh toán:quy đổi tiền 1 Ria bằng 5 đồng VN!......

Nhãn:

Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010

GỌI


Category: Tổng hợp, Tag: 03/17/2010 10:24 pm


Gọi tên vừa mới hôm qua

Mà nay đã thấy nhạt nhòa khói sương

Đau cho nông nỗi đời thường

Tầm thường đến mức vô thường dững dưng

Nhớ người chi-Nhớ vô chừng!

Gọi qua sông rộng ngập ngừng bèo trôi

Gọi lòng lòng cứ xa xôi

Gọi chiều chiều đã lặn rồi còn đâu

Gọi xa chẳng đến gần nhau

Gọi mây mây ở trên cao hư vời

Gọi gió còn ở trùng khơi

Mãi đang vui thú rong chơi chốn nào

Gọi ta từ cõi chiêm bao

Giật mình mới biết hư hao bao giờ

Đêm nay gọi suốt cơn mơ

Người dưng đâu đó đợi chờ nhau không?

Gọi vu vơ chốn bụi hồng

Nhìn ra hư sự giữa giòng đục thêm

Gọi mưa sa xuống bên thềm

Giang tay chợt nhớ cuồng điên là mình

Gọi về u tối tâm linh

Nam mô hai tiếng nhân sinh mõi mòn

Gọi là miễn cưỡng cho còn

Đua chen hời hợt mà trơn chân bùn

Gọi lần cám dỗ môi run

Gửi cho tượng đá lệ hờn dương gian



NK

Nhãn:

Chủ Nhật, 14 tháng 3, 2010

CÓ PHẢI !?


Category: Tổng hợp, Tag: 03/14/2010 11:31 pm


Hình như trái tim chỉ còn đập trong lồng ngực

Bằng nhịp rã rời sau bao năm lãng quên

Và cảm giác cận kề cháy tan hừng hực

Cũng buông xuôi theo ngày tháng lặng chìm



Ta quên đường bờ môi đến bờ môi

Nên bối rối vòng tay sang bến đợi

Trăng cúi xuống,lửa lòng còn chới với

Đèn soi lên khao khát đã đi rồi



Máu quên chảy,đời quên bao thèm muốn

Tình quên ta nay thức dậy bất ngờ

Lôi tất cả ra xem,hình như muộn

Muộn khắc giao hòa-Muộn thả một đường tơ



NK

Nhãn:

Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

.......


Category: Tổng hợp, Tag: 03/10/2010 07:07 pm


Chim bay về xứ lạ
Người còn hoài ngóng trông

Đời chia ly đôi ngã

Bơ vơ một cõi lòng



Yêu phải chăng là nhớ?

Chờ xót thịt đau da

Mong nhau như tim vỡ

Hồn ngã nghiêng mù lòa



Mai chẳng còn đối mặt

Đường trở lại chiêm bao

Gió đưa mây trôi mất

Tình bay theo phương nào?



NK

Nhãn:

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

LỜI RỤT RÈ SAU NGÀY ...CỦA CHÚA


Category: Tổng hợp, Tag: 03/09/2010 09:31 am


Sao phải giành nhau những được hơn?

Tranh nhau từng phút nét vuông tròn

Biết nói “em thua!” là đã thắng!

Đừng hoài ám ảnh “dưới hay trên”!



Dịu dàng đôi chút thiệt gì đâu?

Mềm kia càng buộc chặc đời nhau

Chớ nghĩ lên trên là đã sướng

Tiếng hơn rồi phải chuốc hồn đau



Trời sinh nam sức dài vai rộng

Gánh ngàn phương lại quên góc nhà mình

Nếu bất nhẫn rút đi nguồn lửa ấm

Còn tàn tro,ai là kẻ chông chênh?



Cái yếu nhiều khi là sức mạnh

Vụng về bằng mấy những mưu cao

Giang sơn chiếm được không cần đánh

Vòng tay hơn cả vạn chiến hào



Xin những bâng quơ nhìn nhau sống

Tỵ hiềm chỉ trút dấu hờn đau

Xin thắp lên tim nguồn hy vọng

Mãi mãi còn tươi nét duyên đầu



Để cho lòng nhích lại gần thêm

Để cho ao ước vẫn đi tìm

Không so đo nữa lời yêu mến

Không trách gì nhau buổi nhớ quên



NK

Nhãn:

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

THAY CHO HOA


Category: Tổng hợp, Tag: 03/08/2010 03:31 pm


Hôm nay chợt nhớ Tám tháng Ba

Bên mình không rượu cũng không hoa

Lấy gì đem tặng người yêu mến?

Còn đôi câu chúc để gọi là



Chúc người luôn sáng tựa nắng mai

Tâm tư đốt sạch những u hoài

Đôi tay ôm trọn niềm hanh phúc

Luôn biết đời vui cạnh tháng ngày



Chúc người rực rỡ tựa hoa xinh

Nở suốt quanh năm kín ân tình

Dập dìu nồng ấm dù quen lạ

Tròn với tha nhân-Trọn với mình



Không tặng cành hoa,gửi đôi lời

Ví dầu không cùng chốn chung nơi

Vẫn còn cùng thắp chung hy vọng

Với chi với em với cuộc đời!


Nhãn:

Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

VỀ MÁI NHÀ ĐÔNG DƯƠNG


Category: Tổng hợp, Tag: 03/05/2010 04:25 pm


Tây Nguyên-Chào em!

Ta chào theo gió!

Núi rừng ơi!Mây cũng đã theo về!



Chuyện bềnh bồng sống gửi như mê

Thác chưa đến,thôi chờ nhau, đành vậy!



Chuyến bay đêm hẳn ngang qua nương rẫy

Thả vô bờ cảm xúc một thời trai



Con đường mây giờ lấp lánh ngân dài

Ta lại sẽ được tan cùng sông nước



Thế mới sống!Thế mới là mơ ước!

Một phút rỡ ràng!Hơn chìm khuất trăm năm!



NK

Nhãn:

Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

KHI LÒNG NHƯ CON SÓNG


Category: Tổng hợp, Tag: 03/04/2010 10:53 pm


Hải Phòng-Hà Nội những vòng xoay

Cuốn trôi ngày rồi lang thang đêm

Rã rời xen giờ phút dịu êm

Thèm yên ngủ sang miền vô cảm



Hãy phụ lòng nhau như là ghét lắm

Như nước sông kia chưa lần ngược trở về

Em là Trời sương khói u mê

Ta bắt thang leo mệt nhoài vô vọng



Ừ! Cất giấu!chút trông chờ mong ngóng

Đợi cho tình chín mọng giấc đong đưa

Thưở trói tay săn sóc mấy cho vừa!

Kia tròn khuyết,làm chi cho Trăng được?



Ta cứ bước đâu màng chi phía trước

Đợi một ngày đời rụng xuống tàn phai

Cưởi ngông nghênh đùa cợt với hình hài

Mà đóng kín góc tim chờ yêu mến



Vừa sợ đến -Vừa lo người không đến

Một chút duyên thừa có giá trị gì đâu?

Ta lấy gì che phủ được đêm thâu?

Che ngàn gió ngoài kia đang rét lạnh



Còn sót lại cuối chiều tình mỏng mảnh

Khẻ chạm vào cũng tan loãng như sương

Thôi thì ta như gặp gỡ bên đường

Rồi đi mất chuyện tình cờ dấu ái



Xin đừng khóc khi một lần nhớ lại

Xin hãy dối lòng đi nốt đoạn bình yên



NK

Nhãn:

Thứ Ba, 2 tháng 3, 2010

MAI CÒN NHỚ HAY QUÊN?


Category: Tổng hợp, Tag: 03/02/2010 05:00 pm


Mai này còn nhớ hay không?

Về bên nhau gợi hương lòng nở hoa

Bởi ai quên?

Bởi ai xa?

Bởi ai lỡ bước để ta một mình

Rồi ngày mong đợi chông chênh

Rồi đêm ngồi đếm chút tình còn vương

Em đi

bỏ lại thiên đường

Bỏ ta lại giữa

vô thường nhớ quên

Mây trầm xuống

Gió bay lên

Đìu hiu sao rụng

Trăng chìm sông sâu

Lắng nghe vọng tiếng kinh cầu

Tình xưa trôi dạt về đâu hởi người?

Tuổi buồn phai dấu năm mươi

Ta lên phố núi

nhớ lời vô ngôn

Tiếng yêu đau tựa roi đòn

Cho nhau giây phút

giờ còn vết thâm



NK

Nhãn:

ĐỜI THỰC


Category: Tổng hợp, Tag: 03/02/2010 05:55 pm


Đời tất bật,ta chìm theo thụ động

Vẫy vùng chi càng đuối chút hơi tàn

Phố tất bật,con người chen như sóng

Biết tìm đâu chốn bình lặng lang thang?



Quên góc thơ,trôi theo miền cơm áo

Nhớ góc tình cũng trống vắng liêu xiêu

Xuôi ngược mãi chưa tròn tâm đạo

Chiều ngu ngơ người đờ đẩn theo chiều



Vẫy tay chào con đường không chọn lựa

Đắm thuyền mơ trong ao lạch vấy bùn

Dăm ba bữa,hay cả đời thất hứa?

Với riêng mình,và cả với mộng chung!



NK

Nhãn: