DỄ GÌ
Hoa Xuân còn sót lại
Hoa Xuân còn sót lại
Dù phủ phàng cũng đừng trách thơ tôi
Phơi đằng đẵng suốt bao mùa mưa nắng
Sao nên nổi để thẩn thờ tự vấn
Thả về đâu nếu chẳng gửi cho người?
Dặn lòng buồn ép một tiếng cười vui
Cho xanh thử bầu trời cao hy vọng
Lấp bao nhiêu dỗ dành đầy khoản trống?
Dấu hỏi ngang tàng sắc lẹm cắt hồn mơ
Cà Cuống chết rồi cay xé câu thơ
Nên con bướm chả thèm bay về đậu
Nét mực hồn nhiên từ người theo dấu
Tiếc trước hiên nhà thiếu dậu Mồng Tơi
Từ năm nào văng vẳng tiếng à ơi
Mẹ đã dặn sổ lồng mơ yêu Sáo
Cách một con sông rộn ràng tiếng pháo
Rẻ nhánh về đâu muôn nẻo đời chia
Thơ tủi thân mình lành lạnh canh khuya
Thôi người nhé!Trăng đã tàn thôi rọi
Trả cho người vạn lời chưa kịp nói
Trả cho thơ thời lẳng lặng yêu người!
Dù giận hờn xin đừng trách thơ tôi!
NK
Em còn,phố vẫn còn
Như gót nhỏ đường trơn
Chông chênh dằn ký ức
Sâu sâu một nét buồn
Có về mưa tắm phố?
Tường rêu phủ nét chiều
Chiếc dù len khuất ngõ
Em
Của ngày tôi yêu!
Vạn thư tình không đủ
Kéo khoảng cách gần nhau
Dù thét gào bão lũ
Đo chi hết nghẹn ngào
Phố còn mùi lốc nhớ
Trong nông nổi u hoài
Xin ứa lòng rũ bỏ
Xưa
Bao chiều mong ai
NK
Phải thôi!chừng ấy đã già
Để râu minh chứng vẫn là đàn ông
Vẫn thèm hứng được bão giông
Lướt xem thiên hạ
Đạp vòng nhân gian!
NK
Cám ơn mắt liếc vô tình
Biết đâu duyên phận của mình trăm năm
Cám ơn được cái chỗ nằm
Để ta suy gẫm xa xăm cõi người
Cám ơn xinh một nụ cười
Em gieo đày đọa cả đời đau ta
Cám ơn ảo vọng ngời xa
Vẽ tình trên nẻo mây qua lũy buồn
Máu tràn tuyệt vọng còn vương
Để sâu dao nhọn vết thương nghẹn ngào
Có người ủ lấy chiêm bao
Tiếc mờ nhân ảnh
Hư hao bóng chầy
Cuộn mình giữa cuộc tỉnh say
Tênh hênh ngạo ước một ngày có nhau
Phải chi
Lại chọn bễ dâu
Cám ơn
Nếu thuở ban đầu
Đừng quen
NK
Ừ!Saigon vốn ngang như cua
Ai hổng ưa cứ ghét kệ bừa
Em nhí nhảnh trốn vào góc phố
Tình bỗng thành trăm năm xa xưa
Ừ!Saigon chả tranh hơn thua
Mưa Gia Long ngày ấy thêu thùa
Trồng trước cổng lắm cây si đọ
Thôi chẳng thèm so kẻ đón đưa
Ừ!Saigon mong manh mong manh
Mau tổn thương khi chim lìa cành
Công viên cũ không còn ký ức
Những con đường cũng bị cướp tên
Ừ!Saigon ngông nghênh ngông nghênh
Dấu sâu trong tử tế ngọt lành
Mắng sa sả mà thương lắm lắm
Tựa cô mèo là em trong anh
Mà Saigon lung linh lung linh
Dù thay tên vẫn giữ chính mình
Tim vẫn đập như nguồn bất tận
Yêu đến đi vạn cuộc đăng trình
Chào Saigon sau bao bễ dâu
Về ngang qua hệt buổi ban đầu
Nhìn nhau để thấu lòng mình hiểu
Quên Saigon!? Có thể quên sao!?
NK
Một mình trong cõi lạ
Gánh tuổi đã mòn vai
Gánh đời chìm hối hả
Mong ngày xuôi đôi tay
Chưa quen hồn cỏ lá
Chưa chan dịu lòng ai
Đà cuống cuồng mệt lã
Cố vui nốt từng ngày
Mỗi dòng Xuân rồi Hạ
Ký ức dần phôi phai
Em-Nhủ lòng yêu quá
Thênh thang cũng hao gầy
Có những chiều nhàn nhã
Ghé mắt đường tương lai
Giật mình cơn vật vã
Canh cô sẵn sắp bày
Thôi không thèm đâu nhá!
Bất cần bao đổi thay
Nén tâm can đày đọa
Tiếc chi chút hình hài!
NK