Ngắn những mùa đau
Dù phủ phàng cũng đừng trách thơ tôi
Phơi đằng đẵng suốt bao mùa mưa nắng
Sao nên nổi để thẩn thờ tự vấn
Thả về đâu nếu chẳng gửi cho người?
Dặn lòng buồn ép một tiếng cười vui
Cho xanh thử bầu trời cao hy vọng
Lấp bao nhiêu dỗ dành đầy khoản trống?
Dấu hỏi ngang tàng sắc lẹm cắt hồn mơ
Cà Cuống chết rồi cay xé câu thơ
Nên con bướm chả thèm bay về đậu
Nét mực hồn nhiên từ người theo dấu
Tiếc trước hiên nhà thiếu dậu Mồng Tơi
Từ năm nào văng vẳng tiếng à ơi
Mẹ đã dặn sổ lồng mơ yêu Sáo
Cách một con sông rộn ràng tiếng pháo
Rẻ nhánh về đâu muôn nẻo đời chia
Thơ tủi thân mình lành lạnh canh khuya
Thôi người nhé!Trăng đã tàn thôi rọi
Trả cho người vạn lời chưa kịp nói
Trả cho thơ thời lẳng lặng yêu người!
Dù giận hờn xin đừng trách thơ tôi!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ