NÓI MẤY CHO VỪA
Trong vũng lầy Em-Mùa chăn chiếu
Ấm ức trần gian đã quên tên
Cuộc chiến hai mình không còn hiểu
Em thắng-ta thua:hiện rành rành!
Bạn nhậu vắng rồi,thôi nhộn nhịp
Lân la chợt nhớ nẻo cô đơn
Có hôm quên khuấy đường cả kiếp
Ngỡ vẫn chôn chân giữa quán buồn
Café em nhé mùi của nhớ!
Và của tương tư cả thời nào
Em dệt miệt mài gương đã vỡ
Chỉ còn buồn rớt xuống hai vai
Café Em nhé ta của gió!
Đuổi bắt Xuân thì mấy mươi năm
Biết quen vốn tưởng yêu từ độ
Mà chăn với chiếu vẫn âm thầm
Café Em nhé trang lòng giở!
Đọc thấy trong nhau đủ vạn ngày
Suốt cả đoạn đời toàn ở trọ
Không phải chúng mình:lại trắng tay!
Nếu chúng mình không gặp lại nhau
Hương yêu không có đứa gục đầu
Thì thà chết giữa vùng biệt xứ
Còn hơn về tìm thấy em đâu!
Trong vũng lầy Em-Ta sẽ ta!
Cam tâm tình nguyện phận luôn là
Bề tôi trung liệt từng hơi thở
Cho dẫu muôn nghìn năm nữa qua
NK