ĐAU TỪ DẠO ẤY
Có tiếng mưa trên cánh lá buồn
Buổi chiều khép nép ngừng run rẩy
Giọt nước len cánh dù nhún nhảy
Em,
Giữa hai dòng chữ chợt u trầm
Có mùa vui nào chưa gợn những đục trong?
Dõi dấu tích hành trình chân phiêu lãng
Chợt cúi xuống
Nợ vương rồi có đáng?
Mấy lần đau mà cứ tưởng mấy lần vui!
Giấc mơ nào lẳng lặng thả trôi xuôi
Ngang bến cũ
Người trăm năm cũng cũ…
Ủ Xuân sắc
Kết hương tình
Một nụ
Rã rời nhau
Sao mặn đắng
Vị tương phùng
Vết thương là mắt lệ ướt mông lung
Không thấy dấu chính ta hằn đâu đó…
Trỏ chiếc lá,em ví hồn mấy độ
Chạm giọt yêu cũng chỉ nẫy thân oằn
Giật mình rồi đôi chốn lại cách ngăn
Giống tiếng sét hình như chưa từng tồn tại…
Làm ơn đi!Đừng trách hờn nhau mãi!
Cánh lá buồn đang run rẩy kìa em
Đành đoạn chi mà không thể chờ thêm
Đã vội nói lời chia lìa ly biệt…
Em bây giờ
Hớ hênh lòng đoan quyết?
Ta đã từng
Lặn ngụp chén ly bôi
Khóc thời gian sắp chuốc cạn hồn rồi
Không thể nhịn mang em về chốn đó
Nơi có thể biến mình là lá cỏ
Ấp yêu gì cũng dâng tặng về nhau
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ