BÊN KIA NHỮNG BẾN BỜ
Ta hay ngầm tự hỏi
Khi hết đường rồi sẽ ra sao?
Đến đích rồi người có bớt chênh chao?
Hay dằn vặt cứ kéo dài bất tận?
Khối ưu tư nặng mang hằng năm tháng
Đặt xuống rồi hồn đã chắc an yên?
Nên thà rằng mình chìm mãi tỉnh điên
Điên với tỉnh để trôi cùng thực tại
Đã giác ngộ hẳn đâu còn luyến ái!?
Vô vi rồi còn gì để lưu tâm!?
Nhưng mỗi người chỉ có một quả tim
Hết cảm xúc,sống còn đâu ý nghĩa!
Ta hỏi thế và tự lòng thấm thía
Sống một ngày đáng thụ cảm một ngày
Nếu hạnh phúc luôn xa lánh bàn tay
Thì thương hận cũng biến thành vốn quý
Không phải Thiên Thần
Ít ra Ngạ Quỷ!
Phân biệt trắng đen,không để lưng chừng
Vẫn ôm lòng ray rức với người dưng
Đừng xúi bẩy hóa thành vai đui điếc
Có nghĩa là
Chỉ khi ta gục chết!
NK