Ô hay!Ta lại bềnh bồng!
Như trang thơ cũ-Từng dòng ngày xưa
Từng trưa dù nắng hay mưa
Cũng làm xao xuyến tuổi vừa ươm mơ
Ngây ngô lòng sẳn chực chờ
Mua Trăng bán Gió dại khờ huênh hoang
Mây như kéo lại Trời gần
Biển như ve vuốt xác thân giang hồ
Trong tay
Cả một cơ đồ
Tặng ban mọi thứ,hàm hồ tiêu pha
Trăm nơi đều hóa thành nhà
Mỗi hơi thở nhẹ cũng là nguồn thơ
Không ai đợi
Chẳng ai chờ
Đi như đến,những bất ngờ triền miên
Chưa mang một khối ưu phiền
Chưa vay một chút tình duyên của người….
Từ khi chạm lướt nụ cười
Biết nhân chỉ một thành mười bâng khuâng
Xé toang giấy bút bao lần
Đốt bao từ ngữ ngại ngần thành quen
Xót thay gọi mãi cái tên
Mà ngăn ký ức trở nên chất chồng
Nhiều hôm tự hỏi lại lòng
Bao giờ viết được lại dòng thơ xưa?....
Thời gian…trôi mãi… bao mùa
Đếm bao gai góc cợt đùa cùng ta
Tìm đâu một góc hiên nhà?
Để về sau những nhạt nhòa tàn hơi?
Yên cương,thân xác rã rời
Trăm phương nào chốn là nơi dung mình?
Chiều nay một bước lênh đênh
Bỗng dưng rơi xuống nhọc nhằn đợi mong
Có chờ không?Có đợi không?
Em còn nguyên vẹn chợ đông giữa đời
Mưa chiều ngỡ đã ngừng rơi
Chợt bay bay khắp làm tươi lối buồn
Ta đi
Vắt vẻo canh trường
Rồi hay trong dạ ngát hương bềnh bồng
Thôi rồi!
Lại hứng cuồng phong!
NK