Đường tình yêu xoáy thành hình trôn ốc
Mật ngọt có thể là men làm si ngốc
Lột trần mọi thương đau chất chứa
Như ta
Đường mình đi không phủ gấm hoa
Để đoạn kết vội ngậm cười
Rơi nước mắt
Biết chông gai nên đã từng ghì thật chặc
Mà vô thường cứ xua đuổi chốn chen chân
Chăn chiếu vừa nồng ấm khắp châu thân
Đã vội vã phân chia lòng nhàu nát
Thương hận cùng lên cao
Rồi cùng tắt
Chẳng còn gì làm trăn trối gửi cho nhau
Nên đêm nghe giun dế trỗi lời đau
Tình một hôm biến màu thay gió lốc
Thổi khôn cùng nửa cơn mơ trằn trọc
Nụ cười buồn gượng nở
Đau không?
Em thênh thang Đào Lý hóa bềnh bồng
Ngày ân ái hợp tan còn đâu nữa!
Sẽ nhẹ vai gầy
Thôi không chất chứa
Ngâm khẻ “Tình già” ve vuốt chút hờn cay!
NK