GIA VỊ CHO THƠ
Bò trên đê ngoằn ngoèo như rắn
Đường lượn lờ giống hẳn con người
Há sao lại trách ông trời
Tham gian là thứ nực cười giăng giăng
Đầy nhân thế người ăn người nhịn
Tranh từng hơi tật bịnh cam lòng
Rộn ràng cá mập lòng tong
Tung tăng cắn xé giữa vòng tử sinh
Ai ngẩm lại tự mình canh cải!?
Sướng đời cha kệ hại đời con
Nhân quả chẳng thấy vuông tròn
Thiêu thân bất chấp mất còn lương tri
Ai cũng rõ
Sá gì soi rọi
Đời là cơn mòn mỏi nhục vinh
Vỗ tay rót chút bực mình
Chờ cho rau Diếp làm đình sẽ vui
NK
Ô đã đủ!
Cười Trăng!
Cũng đã bao nhiêu năm
Hằng Nga
Giờ thành người yêu không bao giờ cưới được
Trăng mười bảy lụy tình sướt mướt
Trăng bảy mươi còn chưa thấy mình già
Lãng đãng lang thang giữa cõi ta bà
Không phân chia nổi nụ cười và nước mắt
Cầm trên tay lại nghe lòng đánh mất
Rất chia xa mà đọng mãi trong hồn
Cứ thể như là mặn giọt môi hôn
Ừ thôi kệ
Uống nước thời bớt mặn
Có thuở nào buồn
Gót chân em lấm
Ta về đem lau sạch chuyện mất còn
Tình già đau
Ánh mắt chợt héo hon
Trăng vừa nghiêng ngả
Chối từ khai tuổi
Gặp một buổi
Để dành cho mười buổi
Biết đâu chừng
Có vốn để hung hăng
Dinh
Cắc tùng
Gõ trống
Hỏi
Cưới Trăng
NK
Vòng tay ôm Hạ giờ lơi lỏng
Sờ đến Thu xinh mỏng mảnh gầy
Hai vai tóc xỏa mưa còn đọng
Môi mắt trong ngần tỏa hương bay
Ấy là Thu đến-vừa chớm mộng!
Nguồn ngọn xanh trời ủ tình mơ
Có xa như thể từ xưa vọng
Thật gần tựa đã chạm bến bờ
Tóc thế-không còn năm đó xanh
Nhân sinh thất thập đến sắp gần
Vô vi những tưởng lòng an định
Hay đâu còn chấp niệm trăm lần!
NK
Ưu tư
Ánh nắng chiều lung linh cuối ngày
Xuyên bao nơi lẳng lặng quay về
Sắp ngủ ngoan sau bao muộn phiền mệt nhoài
Lưu luyến chi đã từng miên man đường dài
Lao xao
Gió đong đưa chiếc lá trên cành
Mùa Đông gian nan cần chi ngọn ngành
Một đời xanh xao tàn úa đã đành
Rồi mai rơi rơi muôn nơi biết về phương nào
Tương phùng
Là duyên trêu ngươi đã vốn vô tình
Gặp nhau chẳng qua đâm thêm đau tim mình
Mong quên mong quên lời yêu xưa mông mênh
Xin lặng yên làm ngơ ngày qua đời
Có cần không - có cần không nhìn thấy nhau
Trăm năm nay - trăm năm sau
Người còn buồn!?
NK