PHIÊN BẢN THỜI GIAN
Có tuổi rồi
Lẩn thẩn ngu ngơ
Một nửa buồn hiu,một nửa chờ
Gió từng đêm lạc- đường gió bụi
Thơ chẳng trọn giòng-chưa phải thơ!
Có tuổi rồi
Quên nhớ,nhớ quên
Nhiều khi thức trắng lén chong đèn
Lén nhìn một vệt trầy ký ức
Tình đã từng lên xuống,xuống lên!
Có tuổi rồi
Vật vã mồ côi
Dăm hôm thèm xuống bãi lên đồi
Thời thế đã bao phen chìm nỗi
Lập thân trôi giữa chốn ngậm ngùi
Có tuổi rồi
Cười cợt qua loa
Một gánh lao tâm-nặng phiền hà
Đội về cam chịu không canh cãi
Gội bớt cho người chút chua ngoa!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ