MỘNG THƯỜNG
Sáng đợi nhân gian bừng thức dậy
Sương còn đủng đỉnh quảy thân lười
Chân đặt nửa Trời bên nửa đáy
Trùng khơi và Mây được rong chơi
Giọt huyền tí tách từng nhịp nhỏ
Non nước hữu tình dằng dặc xa
Uống đen lần bước đời mấy độ
Sợ làm xao động vía người ta
Người ta còn đứng phía bình minh
Ta vất vã leo thác cùng ghềnh
Ngơ ngác dặm dài câu tương kiến
Mười lăm năm nữa hết chung tình
Ta giữa ngàn Mây,giữa ngàn Trăng
Ngày đi-Đêm tựa gối cung Hằng
Mộng thường đan lệ chiều cô lữ
Bán khắp người xa một chữ buồn
Thấm thía bao lần neo Hải Vân
Đỉnh xoạt xuyên Mây ngạo nghễ tầng
Treo ngược ai bi bầu tâm sự
Sơ giao bèo nước vẫn dốc cùng
Đứng trên chót vót sương và gió
Phiêu bồng rơi xuống sẽ bao xa?
Bọc theo nhân quả dường sẽ ngộ
Ta về-Ta đến-Chẳng còn ta!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ