GÁNH TANG BỒNG ĐÃ NẶNG
Có những miền ta đã đi qua
Tuy gian khó nhưng chưa từng sợ hãi
Miền đói lạnh-tấm lưng dài còng lại
Miền hiểm nguy chết chóc vẫn cười khì
Chỉ chạnh buồn miền vinh nhục thịnh suy
Hay thương cảm miền yếu hèn phụ thuộc
Miền bất khuất tự hào dân giữ nước
Miền cam go càng thắt chặc tay bền
Miền thương yêu hồn phơi phới bay lên
Miền tình ái say ngay dù chưa rượu
Miền dục vọng nhờ Thánh Thần đến cứu
Cũng là người-ải tài sắc nào qua!
Miền quạnh hiu chiều xế bóng la đà
Cơn bỉ cực ngân nga chuông chùa điểm
Miền nhẫn nhục náu mình xa phù phiếm
Con tạo xoay vần-Mặc kệ chuyện được thua!
Miền thanh bình mong ngả giá tìm mua
Tiền có thiếu-Đổi bằng thơ-Cho nợ!?
Miền hớ hênh trôi về ngang phiên chợ
Ta đứng nhìn hoang hoải mảnh tình con
Dù bao lần xuống biển lên non
Chưa từng thấy Trời sầu Đất thảm
Như bây giờ băng qua miền vô cảm
Khi con người chẳng còn chút bao dung
Ta biết sợ rồi-Lệ thẹn rưng rưng
Miền gian dối phủ trùm dòng thế sự
Để tồn sinh cần biến thành thú dữ?
Để hơn người phải xảo quyệt hay sao?
Nhân phẩm là chi?
Vẫn muốn hỏi Trời cao!
NK
Nhãn: THƠ CŨ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ