TỰ VẢ
Gọi cho gió lên cao bằng núi
Thở cho buồn hơi xuống biển sâu
Đêm tạc dạ hành trang nhẹ túi
Lạ gì không-vóc chớm bạc đầu
Thời mài đủng,quần năm năm cố giữ
Thưở mới yêu,rón rén chạm bàn tay
Ai lại nghĩ gặp ba hôm đòi cưới
Lúc đành hanh áo chỉ vận một ngày
Buổi trai trẻ lăn xăn bên váy mẹ
Khi về già ước lội suối trèo non
Than nghịch cảnh thói đời thường vẫn thế
Muốn không làm-Chết hối hận nghe con!
Rượu tập tành nốc chừng gần đôi chén
Mặt bừng bừng có thể giả Quan Công
Thơ ủn ỉn gõ đơ tay mòn phím
Đọc mấy dòng thiếu điều chực chổng mông
Luyện bếp núc cao tay chưa chỗ dụng
Tậu giường to mơ có kẻ nằm cùng
Giương con mắt gà mờ hay ngủ đứng
Chờ bấy năm chẳng ai đến hưởng giùm!
NK
Nhãn: THƠ CŨ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ