ĐẾN!
Leo lên đến dốc nhìn cao rộng
Thấy nhỏ nhoi đường vất vã qua
Bao năm lầm lủi mình một bóng
Chợt biết trăm năm chỉ bụi nhòa
Nấp cạnh sương mây trông về biển
Sóng cồn thăm thẳm ngút chân trời
Có phút an nhiên lòng chiêm nghiệm
Cõi người tựa cát giữa trùng khơi!
Mai cười dẹp nốt sân si nọ
Tự vỗ yên dòng ái ố quen
Là ru tim dịu chim về tổ
Thả trôi man mác mọi lụy phiền
Tự tại chưa sánh cùng với gió
Kiên trung chẳng ổn ví trăng rằm
Chỉ là duyên tự ai nấy độ
Đành thôi ôm lấy một chữ tâm
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ