40 NĂM KÝ ỨC
Bốn mươi năm nhỉ?Thương rồi giận!
Gặp gỡ chia ly biết bao mùa
Có lúc ngậm mồm chôn trái đắng!
Có khi ngơ ngác lội đường mưa!
Thương quá sân trường tà áo trắng
Thương chiều cặp sách cắp khư khư
Chẳng ai mang hộ tình hong nắng
Thương giấc chiêm bao cũng lựa người
Thương tóc ngang vai hờ hững phủ
Thương vầng trán nhỏ nhíu bờ mi
Thương nụ cười nghiêng như câu chú
Cả mùa nghịch ngợm lẫn mùa thi
Rồi giận ông Trời ngày tan lớp
Biết đâu mai một lối đi về
Giận con đường ngắn từng khua guốc
Bước chậm cho người theo u mê
Giận cả người dưng vờ chưa hiểu
(chỉ có mình em không hiểu thôi)
Trang thơ gấp lại đời kéo níu
Xa ngút ngàn xa dịp thốt lời……
Thương giận bây giờ đã hư hao
Bốn mươi năm nào mấy tơ hào
Đếm đi đếm lại tình cất giữ
Bỗng thấy ươm mầm sau bễ dâu
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ