Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

NGỐ ĐẾN VẬY

Có lần…
Mắt môi kia tưởng chừng sắp chạm
Rồi cơn gió vô tình
Thổi tuột dáng người qua
Dù cố công
Dù chẳng quản gần xa
Cũng làm bộ …
Anh chàng khờ…
trồng cây si góc phố
Hóa ra em khờ!
Khờ hơn anh đó!
Vô tư trở về trong nỗi nhớ của người ta!
Trời phạt anh đôi mắt cứ ba hoa
Trên mắt ấy…
Trăm điều thi nhau nói
Em vô tâm
Một lần sao chẳng hỏi!?
Cớ vì sao-Mắt như dại như ngây?
Bởi vì em-Là sóng vỗ lên đầy
Là gió chướng thổi luồng hơi bạo bệnh
Là rượu thơm chưa uống đà choáng chếnh
Là ngục tù trói chặc chẳng cần giam….
Mùa sương rơi từ gác nhỏ âm thầm
Trên tường lạnh vẽ hình em lãng đãng…
Có một lần…
Tưởng hồn mình may mắn
Gặp nhau trong sâu kín đáy ưu tư
Người nương tựa người
Nào biết nên hư?
Đành phó mặc cho Trời cao thương xót…
Này em!
Đừng bỏ quên
Cuối đường anh đã trót
Mong có lần…
Em buộc miệng…
Nói yêu anh

NK

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ