CỐ NHÂN
Người vẫn thế-Vẫn ngọc ngà xưa cũ!
Ba mấy năm rồi tóc còn xỏa ngang vai
Mắt lúng liếng-môi cười luôn là nụ
Chưa bao giờ nở trọn để phôi phai
Dấu tận đáy lòng thiết tha mong nhớ
Chôn tận cùng câu ước vọng yêu thương
Dằng dặc đếm thời gian chìm cách trở
Cam tâm nuôi chờ đợi nẻo vô thường
Ký ức mệt nhòai-đường xa lặn lội
Tiếng thời gian có nương nhẹ bao giờ
Trăm năm sẽ phụ phàng bàn tay với
Người trong ta đầy ắp những trang thơ
Ngày gặp lại bồi hồi không dám nói
Đã lỡ bao lần nhịp bước sánh đôi
Tóc chớm bạc,tình chung nào mời gọi?
Nếu từ đây xây lại có muộn rồi?
Lối nào riêng quay về thời nao ấy!?
Ai nặng lòng đón đợi-chỉ ta qua!
Còn dắt díu quảng đời nhau được mấy?
Ta nguyện tin người-và Chúa bao la
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ