ĐÊM ĐÔNG
Co rút điêu tàn cả ước mong
Gió căng đánh rát suốt mảnh hồn
Vùi liệm nốt tình xưa sót lại
Bốn bề sương phủ với mưa giăng
Trót làm lữ khách chiều biên ải
Gói nhẹ hành trang đã nặng rồi
Trang thơ vò vỏ hòng tiêu sái
Cũng để thời gian mặc cuốn trôi
Cuốn hộ những gì còn sót lại
Mai này bớt nhỏ lệ tiếc thương
Có thấy hãy bảo rằng không phải
Một nấm mồ hoang ở ven đường
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ