Em xa đường gãy chiều theo dấu
Một giấc mơ tàn cũng trúng thương
Đỉnh núi lao chao vầng Trăng đậu
Chỉ cố bình yên... mộng vô thường
Tình như dao cắt tim ứa máu
Hồn đã thương tâm đếm vết buồn
Rã rời gác trọ nhàu chăn chiếu
Nuối tiếc ngàn lần giọt cuối thương
Ai mơ hơi ấm đêm này lạnh?
Mưa ấy từng rơi hạt phụ người!
Tìm đâu xếp lại tình mấy mảnh?
Khâu chẳng liền... thôi cũng để chơi!
Như thể trần ai cũng để chơi!
Vỗ tay xúng xính bộ đầy vơi
Ba bước ngã xoài chân ly biệt
Vài hôm nứt nẻ mấy nụ cười
Là vết kim đâm tựa mắt nào
Rọi về nhức nhối cả chiêm bao
Đời ơi xát muối thêm chi nữa!
Nhìn suốt cõi lòng chẳng thấy nhau
Mai mốt em về-về ngang lối
Có thử xem chừng vết thương ta?
Ở trong sâu lắm xưa làm cội
Đủ vuốt ve êm tội nhân già
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ