Người xưa
Category: Tổng hợp, Tag: 09/01/2009 12:00 am
Nàng xưa là gió của trời
Một cơn thoáng nhẹ bên đời chông chênh
Sao không xa-để ưu phiền?
Sao không gần-để nuôi duyên sắc cầm?
Gần xa mộng mị trong tâm
Đẩy đưa nhớ trộm thương thầm ai hay?
Nàng xưa là những tàng cây
Chở che trọn những tháng ngày trinh nguyên
Hồn ta nhỏ bé tật nguyền
Co ro lầm lỡ,triền miên lỡ lầm
Chiều đong gió bụi xa xăm
Tối về đếm lại tình câm mất nhiều
Cuối đường còn lại bao nhiêu?
Hai bàn tay đói,liêu xiêu thân gầy
Ta thề…ta sẽ thẳng ngay
Với con tim nhỏ đọa đày cưu mang
Nhưng khi ta đến gặp nàng
Thì lời thề bé… vội vàng bay đi
Ôi thôi nàng chẳng là gì!
Ta thân thước tám…muốn quỳ dưới chân
Vẫn mong đời sẽ cho gần
Xe duyên bội bạc trắng ngần áo ai
Nàng xưa một gót trang đài
Dẫm đi dẫm lại hình hài một ta!
NK
Nhãn: MỘT THỜI ĐÃ XA
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ