NỖI NIỀM CỦA THƠ
Đôi khi thơ chỉ là mong ước được một lần buông bỏ
Nhắc đến người hòng vơi bớt nhớ thương
Nhiều lần đêm thao thức suốt canh trường
Là cứu cánh để ngày mai an nghỉ
Biết đâu biết đâu
Chấp niệm cả đời có rơi rớt mất em! ?
Biển với trời mỗi lúc một xa thêm
Bàn tay chạm hóa ra đường ly biệt
Còn tồn tại do ôm hoài tưởng tiếc
Sao không thử cùng
Tan lại chung mơ
Say cũng là
Biến thể của thơ
Hơi nồng thắp lửa thần kinh mộng mị
Tay nhớ bàn tay
Lòng hoài tri kỷ
Định mệnh vô tình thời cuộc hỗn mang
Luân hồi sau ta sẽ nối dỡ dang
Tìm lại thơ giữa dòng đứt quãng
Trút hết lệ mình dưới trời nắng hạn
Có nụ hôn nào nứt đất hồi sinh!?
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ