Tháng Tư quay lại nhạt phai mắt nàng!
Sao Chổi quay một vòng hàng bao nhiêu năm
Khi trở lại mang những niềm khiếp sợ
Ám ảnh một lần diệt vong bùng nổ
Tháng Tư là…
Phần mộ đã đào chờ
Nhớ khởi đầu từ ký ức tuổi thơ
Thấy bom đạn nhe nanh hình ác quỷ
Thấy nhân tâm giữa pháp trường gục quỵ
Thấy tóc mẹ già bạc chỉ vài hôm
Bỗng cuộc đời giăng bão nổi từng cơn
Quen dần chuyện nuốt mặn mồ hôi lẫn máu
Con Giun quằn không còn nơi ẩn náu
Chúa Phật chán chường cũng bỏ ra đi
Dù tất cả nguyện cầu xin một chút sót từ bi
Từ cùng gốc gác-cùng màu da-giòng máu
Hỏi vì sao-do đâu da nồi-thịt xáo?
Chợt nực cười
Bởi chỉ là cuồng vọng hư danh
Bao năm rồi hổ thẹn với cha anh
Cứ mỗi dịp tháng Tư là nghe hồn xát muối
Nỗi đau không thể nguôi ngoai chỉ thêm hờn tủi
Giấc mơ “cho đến bao giờ?” trở thành mộng xót xa
Nhẩm đếm thời gian
Thừa một chữ già
Cả niềm tin yêu cũng thành quá lứa
Chuyện lỡ thì-Em hối tiếc gì được nữa!
Vết chân chim đọng lại dưới mi gầy
Cả hai ta đều dè dặt bàn tay
Cho lần nắm giữ sau củng không hối tiếc
Tháng Tư về nắng hung hăng ức hiếp
Ta mệt mỏi chờ
dư âm cũ nhạt phai
Ánh mắt em
Ruồng rẫy
Chin tầng mây!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ