LÀM NGƯỜI!
Category: Tổng hợp, Tag: 11/04/2010 06:22 am
Sinh ra vốn dĩ là mang nợ
Sống để mòn thân trả cho đời
Rêu rao xin xỏ đông như chợ
Chưa bớt nặng tình đã hụt hơi
Trả mãi mà lòng cứ nặng thêm
Mang lo gánh nhớ rách tim mềm
Một đời chẳng đủ câu hứa hẹn
Ngày sợ canh tàn sang cả đêm
Cho đến bao giờ thôi khắc khoải?
Dứt nghiệp con tằm luôn nhả tơ?
Bao giờ lẳng lặng đầu thai lại?
Làm thân cây cỏ nhẹ mong chờ
NK
Nhãn: MỘT THỜI ĐÃ XA
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ