HƯ RỒI
Trút cạn hương tình vào đáy nhớ
Sáng trưa tối sớm quấn đời nhau
Quên nghe rời rã từng hơi thở
Yêu hơn nồng thắm thưở ban đầu!
Ta cởi tình em một vệt đùa
Cháy lòng son sắt đủ đền chưa?
Hay đêm còn nhắc điều trách cứ?
Thu hết mà tim chẳng chịu vừa
Một sợi tình em buộc-ta mang
Đăm đăm sương khói tự mơ màng
Ở trên đỉnh sóng thèm hư ngạt
Dồn cả trần ai đốt cháy nàng
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ