Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2016

KHUYẾT

Sao không ngừng nghỉ chiều xoáy nghịch?
Đã xướt con tim suốt bao mùa
Ngóng chờ vô vọng lành thương tích
Khi cánh Thiên Đường luôn đong đưa
Và phiến môi mềm hoài chanh chua

Sao không dịu hoặc lòng cô tịch?
Mang dấu chân buồn vết lãng du
Hoàng hôn viễn xứ mông lung đích
Thiên hạ bao la vẫn ngục tù
Sao gọi cho xuôi trọn kiếp người

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ