Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

THẾ ĐẤY!


Vì tôi lỡ nhiễm men trào phúng
Nên lúc đắng cay vẫn cố cười
Vì tôi luyến ái luôn nghèo túng
Nhặt nhạnh tình như vụn bánh rơi
Mà em gầy cuộc trong ngạo chứng
Vẫn nghĩ đương thời tuổi đôi mươi
Để tôi chỉ biết nuôi thầm vụng
Mòn mỏi đời đau đứng cạnh người

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ