Xuân lai
Đời lặng buồn dõi theo làn gió vắng
Tình lặng buồn khi lời thôi ấm êm
Mạch cô đơn dằng dặc thổi vào đêm
Bức tường trắng hiện hình cơn ác mộng
Khuya đã thôi nghe gối chăn mòn mỏng
Tiếng côn trùng không phải họa côi miên
Ngọn lửa nào leo lắt khát đường tim
Nghi ngút tỏa thứ hương tàn rã rượi
Lần đánh rơi của linh hồn thú dữ
Mà bâng quơ tay vắng kiếm tìm nhau
Nồng nàn còn sót lại những gì đâu
Để nuôi dưỡng chút bình yên nương tựa
Trong thâm tâm réo gọi nhau từng bữa
Sao dỗi hờn cứ choán lấy không gian
Người đừng đi
Giá lạnh cõi hồn hoang
Ta mờ mịt
Góc u buồn ở lại
Xin cho nhau
Bến bờ là mãi mãi
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ