Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

KHẮC KHOẢI


Category: Tổng hợp, Tag: 09/08/2009 11:06 pm


Tôi đến đây một ngày buồn nhất
Cây đã khô lá rụng xuống đầy sân
Màu trắng bên kia bỗng đến thật gần
Con đường chợt trở mình phiền muộn
Gió trên cao chở dùm ta ước muốn
Có tên em tô đậm nhiều màu
Như hôm nào hai đứa kề nhau
Bên cạnh những niềm vui nho nhỏ

Tôi ngần ngại cho lời bày tỏ
Em xa vời trong vẽ trầm ngâm
Khẽ thở dài ta lại muốn âm thầm
Quên em lúc lấy lòng yêu nhiều nhất
Có lẽ thế nên lòng đau nhiều nhất
Yêu hay quên?Yêu rồi sẽ được gì?
Em chẳng là cho cả!Chẳng là chi!
Sao tôi vẫn coi em là tất cả
Sao chẳng nhớ những hôm buồn bã
Một mình về giữa muôn lối nhớ thương

Em của người ta- tôi lại vấn vương
Mây của gió-tôi dành riêng đâu được

Không hò hẹn muốn theo nhau từng bước
Chẳng hẹn hò vẫn tìm đến cùng ai
Tôi cứ mong và nhớ dáng em hoài
Dù khoảng cách chúng mình xa vời vợi
Dù đi mãi cũng chẳng bao giờ tới
Tôi vẫn tìm và vẫn đến vu vơ
Đã lắm phen trông một dịp tình cờ
Tình bay mất,tôi về quên nỗi nhớ

Chiều đã đến người dập dìu qua phố
Em để tôi trong một góc muộn phiền
Em bỏ tôi trong luyến nhớ một miền.

NK

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ