MẸ!MẸ ƠI!
Mẹ đã chín ba nhưng con nhớ như thời bốn bốn
Cái thời con non dại đã vội mất cha
Cánh tay trơ gầy sau tang biến chỉ còn da
Lại là đôi cánh giang đủ cả bầu trời che chở
Thiếu phụ tứ tuần bỗng nhiên mang nần mang nợ
Đất đai ruộng vườn chớp mắt biến thành không
Bắt đầu tha phương chẳng còn thiết đục trong
Trong và đục đều mang hình cơm áo
Ròng rã nuôi con-một bầy 5 đứa
Ăn học đủ đầy khi Mẹ hóa xác Ve
Năm anh chị em dù bương chãi lắm nghề
Vẫn quanh quẩn gần Mẹ hoài không dứt được…
Chỉ mỗi mình con hoang đàng ngông nghênh trước
Dấn thân đường chồng vợ khi vừa quá ba mươi
Rồi mình con làm Mẹ phải khóc cười
Lại dạy dỗ-khuyên răn như thời bé…
Thằng Út học anh,chưa già sợ trễ
Nhưng khôn rồi,về gối Mẹ sớm hôm…
Chỉ tội chị con năm tháng mỏi mòn
Lo Mẹ, lo anh, đã dần héo úa
Sáu ba năm,chưa từng về riêng cửa
Bóng thời gian không ý nghĩa trên đời…
Anh kế con từ lâu lắm thảnh thơi
Tìm gặp cùng cha ngày chiến tranh biên giới
Chỉ có anh Hai
Tưởng chẳng màng duyên giới
Khi về hưu mới lấy vợ sinh con
Sáu sáu tuổi đời còn mấy sắt son?
Vẫn chấp nhận cảnh cha già con mọn!...
Mẹ đau đớn như đã từng đau đớn’
Nhìn từng người trong mái ấm rời xa
Lần của anh sau tang tóc của cha
Rồi những đứa con éo le nghịch cảnh…
Giờ Mẹ đã rã rời đôi cánh
Sức đang dần cạn kiệt từng ngày
Con vô tình chẳng chút mảy may
Biết lo sợ có lúc rồi Mẹ yếu
Giờ Mẹ hiểm nghèo làm cách nào kéo níu!?
Làm sao đắp bù khi Mẹ mãi ngóng trông?
Gần sáu mươi vẫn làm Mẹ đau lòng
Và lo lắng vì sống đời lang bạc….
Có phải?Con hiện thân là kẻ ác?
Cứ lao thân làm chuyện Mẹ lo buồn
Phí một đời tồn tại giữa càn khôn
Hoài một kiếp lỡ làng cùng chữ Hiếu
Giờ có hối đến vạn- ngàn- muôn- triệu
Bao nhiêu lần để giữ lại ngày xưa
Ngày Mẹ còn tóc bạc xõa đong đưa
Rầy con dại lại vừa thương vừa giận
Mẹ nằm đấy miệng không ngừng lẩm bẩm
Kể chuyện vui buồn của mỗi đứa con
Vanh vách như vừa qua được mấy hôm
Mà mở mắt nhìn chúng con như người lạ
Lạy Trời Phật!
Con đổi bằng tất cả!
Chỉ được Mẹ về khỏe lại vài năm
Không công đức gì cũng kể là tâm
Trăm khổ nạn nguyện đời con gánh chịu…
Con đã sợ!
Lần đầu đời con hiểu!
Đêm hun hút sâu-Nỗi sợ đến tột cùng!
Một mình hoang mang đau rát buốt hồn
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ