Ừ NHỈ!
Hết một năm,hết một
chuổi dài trả nợ!
Nợ với cuộc đời-nợ
với nhân gian
Gẫm trước sau lòng
chẳng thấy bình an
Bước đã mỏi mà đường
còn xa thẳm…
Vẫn còn nợ một chút
duyên tình thắm
Đi tìm hoài chưa được
phút nghỉ ngơi
Thành quả chỉ là những
phút đùa chơi
Chỉ là những ngông
cuồng thay tuyệt vọng…
Ra biển lớn-dĩ
nhiên-thuyền dậy sóng
Điều vỗ về an ủi với
thân trai
Hoài bảo riêng mình
chưa ôm đủ hai tay
Ngốc nghếch nguyện
lòng làm dã tràng xe cát
Giá như tâm có thể
là bóng mát
Cho người ngang qua
quảng nắng dọc đường…
Giá như tay đủ sức
vẽ yêu thương
Trao kín hết đến mọi
hồn cùng khổ…
Tiếc là…Chúa cũng đầu
hàng thế đó
Khi một mình chống
chọi cả nhân gian
Thèm so chi-nghĩ
cũng đã bẻ bàng
Châu chấu đá xe-hợm
mình lấc cấc
Bình thường nhất,đúng
ra,tầm thường nhất
Chấm điểm đí-hằn
toàn số zé ro!
Vậy nên em… luôn ghẻ
lạnh… thờ ơ
Mặc kệ ta mệt nhoài
trồng cây si quanh lối…
Ngày sáng lạn rồi
cũng về đêm tối
Mất mát chưa làm
nguội lạnh trái tim
Nhưng bóng đen là đồng
lõa yếu mềm
Nung gan thép-huống
chi là xương thịt
Ta sẽ cho-dù đã còn
rất ít
Có ai không trăn trở
phút cuối cùng?
Mai này Xuân-Rồi
còn mấy là Xuân?
Em đã chắc?Chưa thấy
mình có tội?
NK
1 Nhận xét:
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ