Chủ Nhật, 27 tháng 8, 2017

BÂY GIỜ

Ta bây giờ...
Yêu tất cả như nhau
Không để tâm...
Chuyện dang díu riêng người
Nếu có nhắc...
Chẳng qua là kỷ niệm
Nhìn nhau đùa...
Đăng đắng một chút thôi!

Ta bây giờ...
Hồn cũng trót thả trôi
Mang yêu thương...
Chung góp đến phương trời
Ra biển lớn...
Neo mình hay cố giữ
Đều bâng quơ...
Lý sự mấy cũng rồ!

Ta bây giờ...
Dấu biệt nẽo đường tim
Đừng truy chi...
Nơi ấy vốn khó tìm
Một người hiểu...
Chỉ cần nơi ấy hiểu
Xếp cho nên...
Chút tâm sự nỗi niềm

Ta bây giờ...
Dâng hiến hêt thời gian
Để mai kia...
Thanh thản chuyện đá vàng
Cắt một khoảng
Lòng riêng canh cánh
Mong đáp đền...
Vẹn nghĩa tri âm
NK

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

KHÉP MẮT!

Ngạo thị một bầu!Ngạo thị một bầu!
Tri kỷ! Tri kỷ!Tìm
Mong mõi thấy nhau!
Đã cạn Xuân hương
Chừ Nguyệt lạnh
Tri âm! Tri âm!
Còn chi để phụng bồi!?

Cát Bụi một đời!Phong Vũ một đời!
Đóa hoa lòng,chút Ân Tình
Bỡn cợt làm vui!
Ngập ngụa khúc sầu
Dư thương lệ
Bễ Dâu hoán cãi
Mộng thường đầy vơi!

NK

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

EM BẰNG LÒNG KHÔNG?

Em chịu về sống với tôi không?
Nơi hoang dã chỉ còn Mây và Gió!
Để mỗi ngày kề nhau nghe tiếng thở
Của bấy nhiêu năm lận đận,hao gầy

Em có còn?Muốn nắm lấy bàn tay?
Nghe âm hưởng dịu nồng xưa vọng mãi
Mang trái đắng và bầu thơ hâm lại
Chiều bâng quơ thèm vuốt tóc dỗ dành

Em có chờ?Đêm nghịch ánh Trăng thanh?
Soi đáy mắt tìm vỗ về ký ức
Dây oan trái thắp tình thôi rạo rực
Nép bờ vai lận đận,dẫu môi hờn

Em có bằng lòng?Gót mỏng thả đường trơn?
Cỏ hoa quấn quit
Tóc hoa râm gá bóng
Mỗi một góc nhìn yêu vì lồng lộng
Mặc ta nâng niu từng bước khoác vai gầy

Em có thèm?Tung tăng dạo đó đây?
Vòng tay ấm lạnh hứng thay sương bám víu
Mạch đập con tim
Nghẹn chờ môi ngọng nghịu
Hồn phập phồng bò lại hết u mê


Em có muốn?Hát lời tình chưa có lúc cùng nghe
Cảm thấu hết tâm sự ngày rạn vỡ
Nối lại khúc dây tơ nào dang dỡ
Cả một đời ta cố gắng lần se

Em bây giờ!Đâu phải lúc khen chê!
Hãy là thiếu phụ được quan hoài trân quý
Ta cam nguyện học đòi làm tri kỷ
Rạng rỡ mừng vui khi ai đó thuận lòng


Em chịu về sống với tôi không?

NK

Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

YÊU LÚC ĐÔI MƯƠI

Yêu có mấy cũng đành buông bỏ!
Khi bên người còn lắm kẻ như ta
Trồng cây si mỗi bữa trước hiên nhà
Tranh ánh mắt khi chiều ngang hàng dậu

Yêu có mấy cũng đành đem cất dấu
Lửa lập lòe mong gì chọi với Trăng
Em đài trang ta lầm lủi ươn hèn
Nghe dị hợm mơ tú cầu gieo trúng

Yêu có mấy cũng hóa ra thành vụng
Lúc chùa chiềng thanh tịnh chợt ngân nga
Phật rơi tòa miệng dứt tiếng ê a
Câu kinh kệ buồn cười thành tiếng nấc

Yêu có mấy sao biến hư thành thật?
Vẽ lầu son từ giấy chẳng nên hồn
Vết mực nào khô khốc quệt áo cơm
Xua đuổi riết thi thơ càng lẩn thẩn

Yêu biết mấy để có ngày thành hận
Quấn lụa là tẩn liệm cuộc tình si
Nén nhang tàn vung vẫy tiễn người đi
Nơi địa ngục Ngưu Đầu giơ đao bén

Yêu biết mấy cuối cùng ra hổ thẹn
Người van người thấm thía sợ đơn côi
Cạn đục trong ngắm nghia phút luân hồi
Tan mai mĩa nghe đời sao mặn chát

NK

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

CHỈ CẦN THẾ THÔI!

Chỉ cần đặt tay vai em
Không đòi hỏi gì hơn thế!
Chỉ cần hôn vầng trán em
Không tham lam gì hơn thế!
Đã vội nồng ấm con tim
Máu tràn thành giòng tuôn chảy

Chỉ là nếp của thói quen
Của bao nhiêu lần hay nghĩ!
Chỉ là thường tưởng tượng nên
Đã choáng đầy trong tâm trí!
Bao giờ hồn thật sự quên
Để mình thành đôi tri kỷ?

Chỉ cần,chỉ cần nho nhỏ
Thần giao cạnh cuộc đời thường
Chỉ cần đừng ai ruồng bỏ
Nguyện chờ bên vực sông Tương
Chỉ cần mắt đêm Trăng tỏ
Nhìn ta ngập ngụa men hồn!

NK

Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

KHI ĐÀN ÔNG Ở RIÊNG NHÀ



Nhà chỉ có 1 đàn ông
luôn chênh chao thừa thiếu
Thừa bộn bề lượm thượm chuyện nắp ngăn
Gà trống một mình,không chăm chút chuyện uống ăn
Cơm canh hay nguội
Chăn màn hay đùm túm
Bếp núc lạnh tanh,lửa thèm cháy lớn
Đĩa chén gầm gừ vắt vẻo nhớ quên
Thừa những món ăn khó gọi thành tên
Qua loa đại khái bao tử thường dễ tính
Bởi không ai đứng cạnh bên vòi vĩnh
Muốn thử món này!
Mai nghiên cứu món kia!
Không có đàn bà-chú Mèo dẫu đi hia
Chả cần mực thước-kiểu dáng gì cũng tạm

Nhà chỉ có 1 đàn ông
Mỗi ngày như mọi ngày
Nhàm chán!
Đi chợ một lần ăn cả tháng chưa xong
Không thèm vẽ vời tô điểm đỡ tốn công
Không ai thưởng thức cùng
Tất cả đều nhàn nhạt

Nhà chỉ có 1 đàn ông
Phòng trống thênh thang
Lại chật!
Hương khuyết bâng khuâng dẫu xịt tưới mùi chi
Không nhớ đường về mỗi bận bước ra đi
Không lưu luyến khi
Lạc chiều trên phố lạ
Qua bốn mùa Thu Đông Xuân Hạ
Vẫn như nhau
Vẫn cánh cửa
Lối ra vào

Nhà chỉ có 1 đàn ông
Chưa từng biết xôn xao
Có người ngóng đợi vòng tay ôm chào đón
Không cánh tay mềm vin vai hôm sớm
Không có chần chừ
nụ hôn nhẹ sáng tiễn đi
Hai mươi bốn giờ đủ tương ngộ chia ly
...................
Thậm chí không
Ai người trò chuyện
Thiếu những nâng niu chung lòng bày biện
Thiếu chút điểm tô màu sắc lá hoa

Nhà chỉ có 1 đàn ông
Thiếu hơn hám đàn bà
Như Trái Đất
Đại Dương chừng cạn hết

Ừ!Chưa chết
Dĩ nhiên là chưa chết
Nhưng sống nửa hồn
Luôn dằn vặt xót xa
Nhìn kỷ xem có đúng nghĩa là nhà?
Đảm đang cho mấy
Là đàn ông
Chỉ thế!

NK

LỖI!

Tung hoành nhụt chí còn đâu
Mấy mùa xa vợi có đau tận lòng?
Bởi đường mãi miết ruỗi rong
Con tim chờ khúc tạ lòng càng xa
Người đừng hờn giận trách ta
Thành danh chưa đạt-chưa qua lối này!
Nhỡ rồi lận đận còn say
Còn ôm riêng mộng tỏ bày mà chi
Một bầu nguyên vẹn sân si
Người ơi gặp để còn gì cho ta???

NK

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

AI TỪNG 9 KIẾP ĐỒNG TU?

Ừ ha!
Tàn cuộc hẹn hò
Có người đau...
Có người lo...
Bộn bề
Có người...
Ngơ ngẩn đường mê
Cố công lục kiếm hẹn thề
Ngày xưa
Em giờ hết giận tôi chưa?
Trước sân si ngỏ
Giờ đưa thư tình
Chuyện mình
Xưa cũng lung linh
Một người theo gót làm thinh ngó trời
Một người tóc xõa buông lơi
Ngoái ra sau khẻ vờ rơi lá mềm
Khom lưng nhặt
gọi thầm tên
Mặt nhìn chạm mặt
Má lên ánh hồng...

Bây giờ
Còn nhớ tôi không?
Còn qua lối cũ tay mong chân chờ?
Tôi về chép trọn tình thơ
Gửi đi theo những sông hồ lãng du....


Có từng 9 kiếp đồng tu?
Mà sao nông nỗi cứ như vô tình
Đêm này thắp nến vô minh
Hỏi về tiền kiếp đời mình nợ ai
Nếu mà chỉ được một hai
Van xin quay lại đầu thai gần người
Kiếp sau thành khẩn chuyên tu
Dư thừa 9 kiếp xem người thoát đâu?

NK

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

CV TÌM VIỆC

Ba ngày chẳng thể làm gi!
Quay cuồng với món cực kỳ khó tiêu
Toàn là những vị thương yêu
Ngổn ngang trăm chỗ
sáng chiều tối khuya
Chuyện công ứ đọng đầm đìa
Mai chắc bị đuổi chạy zìa làm nông!

Có ai thuê mượn tôi không?
Cơm ngày đôi bữa,tiền công rẻ bèo!
Chăm lo dọn dẹp trước sau
Sân vườn nhà cửa,...chăn Heo nuôi Gà
Cam đoan trung thực thật thà
Chuyện đời phải phép,chuyện nhà đảm đang
An tâm chả phải lo toan
Nấu ăn kha khá-Gác dan tuyệt vời
Rượu trà chút chút thế thôi
Pha cafe:Được
Vâng lời dạy:Ngon
Dù xa trăm núi nghìn non
Chỉ cần ho nhẹ lon ton dến liền
Bề ngoài thiếu thiếu tí duyên
Bên trong đầy chất-còn nguyên nhiệt tình
Thử nha!?
Mai mốt sẽ tin
Sào không chống cũng dùng vin qua cầu
Cao cao che tốt đằng sau
Lưng dài thay gối tựa đầu êm hơi

Thật mà
Chẳng phải nói chơi
Thuê rồi sẽ thấy quá lời hơn mong

Có điều...
Phải ngủ chung phòng!

NK




Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

Em ca đi ta muốn chuốc lời


Đêm hân hoan bia tràn lên mắt cười
Đêm lung linh ấm áp soi hồn người
Lời vui không dứt
Men lòng chất ngất
Hội ngộ chân tình,thật thà náu lại tâm linh

Đêm xôn xao lửa thắp cho bạn bè
Đêm ngân nga còn ngóng ai tìm về
Mở lòng đêm nay mình nói
Yêu người
Vụng về yêu cả cơn mê

Đêm suy tư đèn thắp cô đơn căn phòng
Chung quanh ta đều đã trôi thao giấc nồng
Còn người
Còn ta
Còn cút bắt
Tựa đầu ánh dương lóe ngoài song

NK

“Làm người ở lại có bao giờ vui?”

Hãy ngồi xuống xót xa bàn chân mỏi
Đêm chưa qua,tượng đá ướt sương dầm
Đường thăm thẳm ngút ngàn không thấy lối
Người tiễn người,nặng gì tận thâm tâm?

Hãy xốc lại nửa phần hồn rệu rã
Gói cô miên ngồi rửa có phôi pha?
Nắng hong nốt nhịp ấm nồng đem trả
Tình muốn quên sao nhức buốt lệ hòa

Hãy dừng lại
Trăm năm nguồn thơ chảy
Chỉ làm người xót dạ lặng nhìn ta
Không cứu vãn vụng về đang che đậy
Thôi thì xin
Duyên phận ấy chỉ là

NK

TA ĐỐT TRẦM HƯƠNG THỈNH TỘI

Trầm hương đây một nén
Đốt cho tan khói trần
Thuyền ta riêng một bến
Cố tìm bờ ăn năn

Ngọc ngà xa xưa đó
Em như vạt lụa đào
Chưa bao giờ vơi nhớ
Giữa cõi lòng hư hao

Vẫy vùng dây luyến ái
Vướng ngọn nguồn đa đoan
Ta làm người ở lại
Khâu mãi điều dỡ dang

Trầm hương đây một nén
Đốt cho người an yên
Khấn qua miền ước nguyện
Xin hồng trọn chữ duyên

Nương hương Trầm tạ lỗi
Thơm tho dưới chân người
Xác thân này dọn lối
Dù còn ngàn đêm vui

NK

Thứ Bảy, 12 tháng 8, 2017

Ừ!CHO KẺ HỮU TÌNH!

Ta vẫn nhìn em bằng ánh mắt xưa
Chưa từng có một lần ngưng tha thiết
Trái tim cỗi già theo thời gian nhưng không kịp
Vơi yêu thương và vơi chút bận lòng
Hỏi ngàn lần
Em có nhớ tôi không?
Trong tiềm thức ngày hôm qua vừa đi khuất
Chưa so đo về những điều được mất
Vốn tâm linh
Còn đầy ắp vẹn nguyên
Cho dù gì
Trắc trở chuyện nghiệp duyên
Duyên và nghiệp trêu người còn chưa đủ?

Dại dột là ta-yêu người muôn năm cũ!
Hồn vẫn bâng khuâng như còn đến bây giờ

Ông Đồ già xưa
Cần mẫn vẽ chữ thơ
Ta người đương đại
Cũng khòm lưng vác nét

Cỗ Kim hùn vai nhau giữ tình thơ đừng chóng chết
Mà xót bờ môi con tạo đã xoay vần
Mặn từ trong tim
Lệ chứa trong thân
Cổng con mắt để người nhìn khép lại
Chúa từ trên cao lắc đầu ngán ngại
Phật cũng thở dài bất nhẫn dang xa

Triệu người quen
Ai người đã thân ta?
Đời nhuốm bệnh tiếng lòng ho khục khặc
Úm ba la!
Thần Thánh tựu tề
Quỹ Ma tụ tập
Đánh nhau đi cho ngã ngũ nguồn cơn

Biết gì chăng?
Thà về thuở tay trơn
Ngồi vẽ thơ như ngày xưa
Cũng còn hay chán!

Mơ được nhìn nhau nên hồn bấn loạn!

NK

HÃY LÀ THIẾU PHỤ NĂM MƯƠI

Yêu em từ khi mười tám
Bây giờ đã quá năm mươi
Xưa kia tóc thề đen thẩm
Mà nay tóc chớm bạc rồi

Yêu em một thời con gái
Đường quen theo lối đi về
Mong sao thời gian dừng lại
Đôi hồn lắng xuống cùng nghe

Yêu em ngày mang cặp sách
Một tay vén áo nửa tà
Tay ta thừa dư đứng trách
Phượng hồng muốn hái chuyền qua

Yêu em ngày thi chớp mắt
Đầu đề là bụi cay mi
Ta quên bài xong chưa nộp
Làm thơ gửi lộn cho Thầy

Yêu em trang đầu lưu bút
Không trao không nhắn một lời
Giận mình vốn hay khờ ngốc
Tay thèm bẻ viết rong chơi…..

Yêu em
Thời gian đăng đẳng
Đời người trôi mãi cũng qua
Uống sao đủ ngàn chén đắng!
Xem tâm tư có mù lòa?

Yêu em
Cuối cùng
Ra thế
Duyên tình là thứ mong manh
Có ôm vào lòng dâu bễ
Hương xưa vẫn mãi tròng trành

Mong tim em đậu đất lành!

NK

Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017

EM LÀ

Ngay từ trong mộng
Đọng dấu môi son
Đêm hoa niệm vọng
Ban mai chưa tròn

Ngày lên vừa nắng
Khóe hạnh tràn duyên
Lặng im ta ngắm
Thu phai tóc mềm

Bàn tay hờ với
Lá khẻ bay ngang
Chiều ngưng mây đợi
Tím cung mơ màng

Giờ đem so mắt
Với mảnh Trăng treo
Hương như ướp mật
Cuội rơi xuống hè

Nồng hơn thuở biết
Đêm tận cùng sâu
Miên mang tha thiết
Hân hoan dường nào

Và em là suối
Chảy giữa hồn anh
Tung tăng không tuổi
Mân mê ngọt lành

Và em là gió
Thổi cánh mây lên
Sân si rũ bỏ
Bay đi khắp miền

Và em là nước
Thấm mát châu thân
Cầu mong cho được
Thấm tan một lần

Và em là chết
Ở cõi trường sinh
Suy vi ngờ nghệch
Ta buông đời mình

NK

Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

XIN LỖI!

Em buồn chi mùa Trăng?
Đêm khôn cùng sóng vỗ
Hàng cây cao lặng yên
Bóng đổ dài trên phố

Em buồn chi kẻ chợ
Thoáng ngang qua cuộc đời
Đến tìm vay duyên nợ
Đọng bờ mi giọt sầu

Em buồn chi mùa Ngâu?
Vệt mưa nhòa phố cỗ
Từ sâu trong chiêm bao
Có yêu người mấy độ?

Ta mong mình mây cao
Ôm choàng em lá cỏ
Biết hư vời xanh xao
Trái ngang mang từ đó

Từ đó chừng bao năm
Giấu mình trong phần mộ
Buồn em còn xa xăm
Hồn ta còn giông tố

Em buồn gì ta không?
Mộng xưa đã vỡ rồi!

NK

Thứ Tư, 9 tháng 8, 2017

TÀN CỤC

Phù Vân khép lại!
Phù Vân khép lại!
Rượu cũng cạn bầu
Chung đã vỡ
Bữa tiệc tàn,mọi thứ rõ tênh hênh
Ngay cả lão Trời già
cũng chỉ còn mỗi mình ên!
Khắp vũ trụ
Đâu chỉ mình ta cô độc!
Trí giả ngần nào vẫn có thời dại ngốc….

Phật Tổ mềm lòng cắt thịt biếu chim ưng
Chúa bị lừa ghim lên thập tự hỏng chân
Bài học thương tâm
Thành tựu đều có giá!

Ừ!Cô độc!
Có gì ghê gớm quá!?
Ngạo thị nhân quần nào thương tổn ai đâu!
Tiệc khởi màn,cốt nhích lại gần nhau
Mà ly biệt đã chực chờ dẫn lối

Phù Vân khép lại!Mênh mông là bóng tối!
Kẻ đốt đèn mê ngủ bỏ thâu đêm
Hoảng hốt ta lạc mất dấu chân em
Bỏ lối địa đàng
Dẫm miền cát đá
Cứa đứt từng vết sâu ngoài thân và trong dạ
Vụng về nào rồi cũng hóa thành quen
Phù Vân!Phù Vân!
Máu thịt của chính mình
Từ nay lạc lỏng cùng Trời cuối Đất!

NK

ĐỪNG BẬN LÒNG CHI

Ta đã tự tha thứ mình rồi!
Em đừng cố lánh xa dằn vặt
Né tránh cảm giác nồng nàng ngây ngất
Dập dồn khi gặp lại người xưa

Em có tự hỏi rằng đã mở lòng chưa?
Chiều khập khiểng so đo tình mới cũ
Con tim ai xanh xao héo mòn từ nụ
Buổi đầu đời mang mơ ước vươn xa

Tròn cả kiếp người rồi em vẫn của người ta
Hỏi đớn đau xưa dồn về chung lối
Đừng tha thiết để hồn ta bối rối
Thôi để ta tự minh
Về tha thứ cho ta

Để em không còn ngầm chịu xót xa
Kéo thương hại vỗ về người bạc mệnh
Không cần đâu!
Nước mắt chìm đáy chén
Say nốt lần này
Tình cũng vừa rơi

NK

TA THA THỨ MÌNH RỒI

Chiều nay mưa rắc hoàng hôn buốt
Mây Trời không vững nỗi đường bay
Con tim thương tật mang gầy guộc
Ngã xuống cô đơn dạ chẳng tầy

Từ giờ hấp hối buông chầm chậm
Cây trỗ ba sinh lạc nhánh nào?
Trăn trở cả đời mơ chút thắm
Duyên tình là nghiệp hỡi người sao!?

Phút cuối hơi tàn nghiêng tròng mắt
Nhìn về xa lại chốn sắp đi
Là cơn luân vũ dày sắp đặt
Nào hỏi lòng ta hận những gì!

NK

VÌ SAO THẾ EM?

Sao em không về thăm cố quận
Tường cũ rêu phong đứng lặng thầm
Một góc chùa buồn ta quỳ khấn
Trách gì mưa đổ lệ lâm râm

Ly hương đã bấy mùa trăn trở
Mặc niệm tàn tro đoạn ân tình
Bỗng về trong gió lời thương nhớ
Đành đoạn đau người cả tâm linh

Sao em không còn nuôi hoài mộng?
Từ thuở thiếu thời luôn ươm mơ
Bỏ lại một người trong mong ngóng
Tự mang thêm nặng tội ơ thờ

NK

THƠ CHO NGƯỜI

Người chờ thơ tôi, thơ tôi như lệ
Nhặt từ non cao đầu sông cuối bễ
Vật vờ trăm năm cô độc phận mình
Hờn trôi trông mong mộng thường vẫn thế

Người chờ thơ tôi mùa vui đã cạn
Ly tan hôm nay hằn sâu vầng trán
Tuổi buồn mông mênh từng đêm thức trắng
Còn gì cho nhau ngõ cuối cuộc tình?

Người đùa thơ tôi thơ tôi nhàm chán
Tiếng chuông ngân qua cứu rỗi phận buồn
Người cầm thơ tôi, thơ tôi nào bán
Chảy từ con Tim là máu yêu thương

NK

Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017

NÔN NAO CHI LÒNG!

Nôn nao chi khi lòng cách biệt
Lệ oán đời ta đã đủ rồi
Oan gia chạm trán ngay đường hẹp
Chỉ là…Lâu lắm nhớ thương thôi

Ngày xưa hai đứa còn chung lớp
Tóc ngắn nhọn đâm trái tim khờ
Ta nghe thôi thúc hồn choáng ngợp
Từ gót chân chim vẽ thành thơ

Thời gian mong nhớ đã đủ đầy
Ký ức tràn vượt quá đôi tay
Xưa chưa hề có,giờ cũng vậy!
Ngọt nụ môi hôn dưới Trăng gầy

Mình đuổi bắt nhau đến tận cùng
Giờ thì chẳng được giấc mơ chung
Bởi em rời lối theo đường rẻ
Bỏ lại còn tôi chỉ một mình

Có đang thế chăng?Người năm cũ?
Em tôi vừa rớt một nhịp đàn
Nốt cuối u trầm rơi vào lũ
Khốn cùng quay về thuở hồn hoang

NK

Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

HẾT!

Thế là người lại bỏ ta thêm lần nữa!
Cuối giòng đời khúc khuỷu chênh chao
Mộng có cánh cũng rách toan máu ứa
Từ trăm năm mưa thành lệ tuôn trào

Thế là biết chúng mình rồi lỡ hẹn
Cuộc nhân sinh ai biết được vô thường
Điều được mất luôn trào dâng men đắng
Sau luân hồi chứa toàn những vết thương

Thế là hết!Góc vụng tình giấu diếm!
Thôi trông mong ngày guộc với đêm gầy
Thế là hết!Mặt Trời già tắt lịm!
Hỗn động càn khôn-Tay vuột mất bàn tay!

NK

THẾ RỒI NGƯỜI LẠI BỎ TA

Nơi nào đem gửi xác thân?
Chưa đi qua hết đường trần đã thua
Người xa ta đợi bao mùa
Nào hay gặp lại cợt đùa hồn nhau

Bi hài cho mấy thương đau
Tâm cao khí chất càng cao hơn người
Bỏ buông ngắn một giây thôi
Mặc ta chới với rụng rời hồ nghi

Vô tình người quẳng ta đi
Phật tâm lấn áp từ bi bao phần?
Ta giờ rũ rượi châu thân
Mới hay đổ sụp mộ phần tự xây

Đong đưa giữa thế gian này
Có nhành cây độc đọa đày hồn ta
Yêu chi một khối tình xa!?
Người đang trong mộng vỡ òa ly tan

Trả em lá ngọc cành vàng
Ta về khép lại hồn hoang lịm buồn

NK

VÍ VỀ QUÊ HƯƠNG

Quê hương
Như một con đường
Đi quen thì mến,chán chường… nghỉ chân
Quê hương
Có một đôi lần
Té đau không nỡ giận thầm hai hôm
Hàng cây che chắn mảnh hồn
Tang thương dâu bễ cũng còn giang tay
Cưu mang đâu phải vài ngày
Trăm năm chưa cạn nghĩa dày tình thâm
Con đường
Mưa đổ lâm râm
Yêu như thơ ấu từ tâm vụng về
Đèn chong nhàn nhạt chấp nê
Lớn bao nhiêu cũng cận kề đâu xa
Ai mong dệt gấm thêu hoa
Ta cần thăm mẹ bôn ba mấy thời
Đường nghe không hỡi
Đường ơi!
Vết thương loang lỡ chứa người nhục vinh…
Lâu rồi đường chẳng nên tranh
Ố thương
Xốc nhớ
Gập ghềnh sử son
Thẹn lòng khi nhắc nước non
Đường trơ như bới/chen bon như đào
Quê hương
Đã biết dài bao
Ta đi ngàn bận
Nao nao lúc về
Lạy Trời
Thôi những u mê!
Vá cho lành lặn
Giữ lề cho ngay…

Con đường vừa rợp lá bay
Mùa Xuân sắp trổ hây hây má nàng
Quê hương
Chớ để điêu tàn!
Ấp yêu bú mớm đừng mang dâng người!

NK

Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2017

LẬT MƠ HỒ KÝ ỨC NGƯỜI XƯA

Nhẩm lại thời gian em vừa kể
Sang mười năm,tốt nghiệp,lấy chồng
Thêm ba năm mọi thứ lại về không
Việc dang dở, tình cũng ngừng, rẽ lối
Rồi những mười năm tiếp theo vời vợi
Nghiêng ngã phần hồn em đã thuộc về đâu?
Hai ba năm trường tôi tất tả ngược xuôi
Làm sao biết được bôn ba em từng trải
Nên thương tâm chen lẫn bề ái ngại
Hỏi càn khôn nào ai biết lỡ bồi!
Dại dột nào đòi trả lại bờ môi
Nghe xót xa cõi mơ hồ ấm lạnh
Như thoáng qua thời gian là ảo ảnh
Gặp lại nhau mừng tủi đủ đầy chăng?
Không thể cùng nhau dắt díu đến vĩnh hằng?
Sao lại có thêm lời ước thệ sang kiếp khác?
Có lẽ nào Nghiệp duyên còn tẻ nhạt?
Trong chốn khôn cùng
Ta là hộ giá thôi

NK

GỌI CHÚT TỪ TÂM

Mai về lối ngược có xa?
Em chưa hổ hỡi để ta chạnh lòng
Biết rằng sắc sắc không không
Một đời cũng cạn
Trăm nguồn cũng khô
Qua nhau chút thoảng hương hờ
Tạc lòng bi ái sông hồ mang theo
Đêm Trăng khuấy giữa mái chèo
Lung linh cầu cạnh Dâu Bèo nỗi trôi
Hình nghe
Bóng ngửi
Quen rồi
Trăm năm hiu quạnh là tôi với người
Dù chảy ngược
Hoặc trôi xuôi
Cây cao bóng xế ngậm ngùi chiều buông
Sá chi một giấc mộng thường
Mộng bình thường tựa thiên đường cho ta
Ru em
Tôi hận Trời già

NK

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2017

CÓ THỂ

Có thể chiều chưa chạm tóc em!
Khi con nắng nhỏ trượt qua thềm
Làm sao kham nỗi đời và đạo?
Tách biệt ngăn nào máu của tim?

Có thể ngày không gộp vào đêm!
Đớn đau khi chia cắt mọi miền
Hai kẻ hai đầu hai kinh tuyến
Một đời lận đận một tình duyên

Có thể nhọc nhằn những nhớ quên!
Thêm xa chua xót nốt ươn hèn
Còn van vái nữa điều thương hận
Còn lục tung hồn suy tỉnh điên

Có thể mai là cõi ngủ yên!
Đa đoan cũng dứt ngập ưu phiền
Nhoẻn cười khi gọi tên người cũ
Trong những hư vô tự đặt mình

NK

VÌ TA YÊU EM

Yêu em vì ta là gió
Vờn Mây về tóc em gần
Yêu em vì ta là Cỏ
Mềm xoa nâng nhẹ gót chân

Yêu em vì ta là Biển
Sao cho chở vẹn thuyền tình
Yêu em vì mang lời nguyện
Cả đời cam phận con tin

Yêu em thiêu thân từ độ
Mặt Trời bỏ lối dương gian
Yêu em linh hồn quên ngõ
Đường trao duyên trót muộn màng

Yêu em vì ta là Nắng
Soi qua Hoa thắm trong vườn
Yêu em ủ Đông thầm lặng
Dậy mầm ngàn mối Xuân vươn

NK

XIN MÃI NGƯỜI ƠI!

Xin còn có một chút duyên
Sau bao ngụp lặng đảo điên dường trần
Xin cho có được chút gần
Đổi bao mong nhớ vì lần biệt ly
Xin người nán lại đừng đi
Yêu ta cho đủ sầu bi lỡ làng
Xin cùng về thuở ăn năn
Chung tay níu lại thời gian riêng mình
Em chưa hết những tôi xin

NK

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

HẠNH PHÚC

Chào Nắng sáng môi hồng em xinh nụ
Vươn vai đầy hít hơi thở sương lan
Chào Mây trưa quá bóng nhẹ che ngang
Cho áo em rực màu xanh bàng bạc
Chào Mưa xế giọt reo hồi ngan ngát
Để tiếc buổi chiều vắng bóng khói lam
Tím thời gian và tím cả không gian
Hoa kỷ niệm phủ đầy gian lều cỏ
Vườn xưa nghe tiếng trúc cầm mến mộ
Tiêu sái hương thầm lãng đãng mắt giai nhân
Quân tử 40 năm nào còn vững đôi chân
Tình phá cách nỉ non diều bay lượn
Về cố quận sửa sai người ương bướng
Công quả chăng cải hóa nửa linh hồn
Ngọt môi hôn vào lẫm đẫm hoàng hôn
Tiếng gió hát
Trăng lên
Đêm trờ tới…
Nghe đủ đầy
Tâm linh thay áo mới
Ngọt lịm cuộc đời
Chỉ một vòng quay
Chỉ là đêm qua cho đến đêm nay!

NK

Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

XIN YÊU EM MỖI NGÀY

Quà buổi sáng
Khi giáp mặt
Là những bài thơ nho nhỏ

Khoe em
Khoe em
Vừa xúng xính bước khỏi giường

Này tình nhân
Ta ủ ngập yêu thương
Quây em lại thành tường thành cung điện

Ly café sẽ bập bùng trên ngọn nến
Sân vườn nhà tuy nhỏ,có thể trồng được lắm loại hoa
Ngoài khung cửa kia,không phải đâu xa
Nhìn bốn hướng đủ đầy cây và lá

Này tình nhân
Ngày càng yêu em quá
Dìu em sang khỏi tháng đợi năm chờ
Có hiểu rằng tình ái hệt như mơ
Em ngự trị
Thiên đàng ta cố dựng

Tất cả trên đời
Với em đều không xứng
Nên tình đau từ khởi thủy man khai
Để phiến ngà ai chờ tặng cho ai
Ta chẳng dám mộng mơ giành giật được

Thà rằng thà rằng…thà nhỏ nhoi
Như giọt nước
Chờ em thành tượng đá rớt lên môi
Chỉ cần cuối cùng em đến cùng tôi
Mọi quá khứ tôi chẳng màng chi nữa

Không phải tình đầu
Sẽ là tình cuối qua thệ hứa
Lầu đài này
Em có bước vào chăng?

NK

THÁNG TƯU TRƯỜNG LẠI NHỚ THANH ĐA

Bờ mưa xưa đó ngày trốn học
Ngồi ngắm sang sông nghĩ vu vơ
Cư xá triều cường nơi nơi ngập
Hương của Ngọc Lan thoảng bên bờ

Áo chẳng phẳng phiu,người chẳng ráo
Tuổi thừa ngồi nóng nhột hai mông
Nhấp nhổm ê chề lời dạy bảo
Nuốt cơm của mẹ thẹn trong lòng

Chỉ có mắt người là khó dứt
Nấn ná một thời cũng hư hao
Ta đành cất bước đau lồng ngực
Quay mặt dấn thân chẳng vẫy chào

Gặp lại một lần thương một thuở
Rồi cũng bôn ba lạc mất nhau
Ông Trời bạc ác gieo thương nhớ
Bao năm côi cút chở hồn đau

Bây giờ khấn nguyện người trở lại
Xin tình đừng vội lướt đi nhanh
Con tim máu đỏ thề tin mãi
Người sẽ cho ta trọn duyên lành

NK

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

YÊU AI-AI YÊU/GIỜ ĐIÊN HAY TĨNH!?

Phân làm sao?Phần hồn và phần xác?
Chia làm sao?Phần việc với phần tình?
Được yêu người
Đã mờ cả tâm linh
Luôn chìm đắm giữa ngàn trùng mụ mị
Chân hụt bước có vỡ đầu không nhỉ?
Nuốt café chăm bẳm nhả ra thơ
Giữa ban ngày miệng tủm tỉm ngu ngơ
Chui trong máy ngỡ chuông messenger vừa đổ
Nào ai biết lưới tình còn giăng hố
Kẻ du miên luôn là những bậc thầy
Nhắm mắt còn có thể diễn đi dây
Ngậm trái đắng vẫn nghe thành đường mật…

Phân làm sao?Phần hồn và phần xác?
Con tim đập nhanh bối rối mạch hẹn hò
Chân tay buồn thừa thải tự đem cho
Hồn bay bỗng-xác thân sao kềm giữ?
Quên lạnh nóng,mặc mọi điều lành dữ
Vác khối si ngồn ngộn chặn ô tô
Phớt lờ ngang qua bao kẻ niệm Nam mô
Người hú vía còn ta say say tĩnh
Phong trần/thanh cao chỉ bằng nửa chén
Men ta chuốc về liều lượng tính thành cân
Còn lâng lâng chạy dọc khắp châu thân
Hư vô đó-cõi người-mang vất hết
Từ trăm năm chưa bao giờ giống hệt…

Chia làm sao?Phần việc với phần tình?
Ám ảnh rồi mắt biếc với môi xinh
Nghiêm túc mấy bỗng nhiên ra báng bổ
Thèm thanh tẩy chốn linh hồn ở trọ
Xin chút thơm tho
Chờ vóc ngọc thân ngà
Cuội trên Trăng vừa bì tị cùng ta
Không ai chặn đang cắm đầu xuống giếng
Thấy tấm gương soi
Thấy hình ước nguyện
Ta rơi xuống này!
Em có đỡ ta không?
Dẫu có reo vui-Ta cũng ấm lòng!

NK

XIN NGƯỜI TRẢ LẠI

Thuyền viễn xứ tròng trành trên sóng biển
Ngày nao tìm về lại bến sông xưa?
Bao năm rồi gió bụi đủ hay chưa?
Cơn phong vũ mài mòn trang hoài bảo

Gấp thời gian,những nhọc nhằn hư ảo
Mới hay đời đã cạn kiệt gần xong
Dấu kín thâm tâm
Đè nén cõi lòng
Cũng rách toạc những phong trần bạc hạnh

Nghêu ngao nghêu ngao
Từng giờ đặc sánh
Hồn như giọt café phiền muộn chảy ơ hờ
Tiếng nhạc nào dịu hoặc cuốn vào mơ
Đời cứ thả
Trôi đi trôi đi
Thổn thức

Em trăm năm
Rồi bây giờ…
Rất thực!
Giở ký ức ra
Thèn thẹn nỗi vì nhau
Có mũi kim nào có thể vá tim đau?
Không
Không phải
Chỉ cần đuôi mắt bén

Thôi
Quên hết chuyện chậm lời,lỗi hẹn
Mua đăng trình
Đành tội dốc lòng ra
Đốt thời gian
Ngắm những chuỗi sao xa
Gần nhau nữa
Hãy chân tình giữ lấy!

NK

XIN HỨA

Bầu Trời không che chung tất cả cùng một lúc
Khi nơi này sáng rực ánh hồng thì nơi kia lui vào bóng tối đêm đen
Vậy nên đừng ước ao
Tất cả phải vẹn nguyên
Vì ưu ái không dành hẳn cho riêng cho ai cả
Em và tôi
Đã có một thời tất tả
Công toại danh thành bên cạnh chẳng còn ai
Xin đừng
Buông câu hẹn ước ngày mai
Ngày mai sẽ ra sao?Có thể nào biết trước!
Nên dù có gặp bão giông
Dù đang giữa dòng nuớc ngược
Không khác chi ngụ gác tía lầu vàng
Chỉ dặn mình sau trước phải kiên gan
Xem ngoại cảnh như tấm tuồng hư ảo…

Mong lúc cơ hàn đắp chung tấm áo
Mong lúc vinh hoa quên chuyện đổi thay
Em có chìa cho tôi?Ấp ám của bàn tay?
Tự nguyện bước xuống sình đi chung lối?
Mai còn rưng rưng mắt nhìn đắm đuối?
Qua một đêm giáp mặt lại đầu ngày
Để khoe rằng má cũng đỏ hây hây
Vì tim có một con tim đồng nhịp…

Em có nhận tôi đồng hành suốt kiếp
Trọn kiếp này và cả kiếp mai?
(Hẹn nhau tìm gặp lại lúc đầu thai)
Khi em buồn tôi sẽ cỏng lên vai
Nhong nhong gửi em về thời con trẻ
Khi em khóc tôi sẳn sàng uống lệ
Giữ vẹn nguyện từng giọt rịn từ em
Không quên choàng tay sưởi ấm hằng đêm
Và ve vuốt nhẹ nhàng khi hờn dỗi
Không cãi không la mỗi lần em nói
Có chanh chua tôi chỉ phạt nhẹ thôi
Bằng môi mình bịt chặt lấy bờ môi
Để quên giận và bắt đền lặp lại
Suối tóc em ngày xưa,tôi lại chải
Như sông lòng mình êm ái trôi xuôi
Cả phần đời mong chỉ rắp tâm nuôi
Nguồn lửa ấm cho tim em rung động tiếp…

Có một ngày nếu em chìm giấc điệp
Tôi sẽ ru hời khi ai xếp lá sầu
Tất cả giờ còn riêng mỗi của nhau
Tôi sẽ bế em về trên nếp lá…

Em thấy không?
Hạnh phúc không còn lạ!
Giá như giờ em có thể đưa tay
Thần tượng mềm lòng-tôi xin lại của tôi ngay
Người yêu dấu!
Trăm năm rồi ly biệt

NK