Khi khốn khó người ta chia nhau muối mặn
San sẻ đồng đều cả những ước mơ
Nhường đến hạt ngô,từng cành rau đắng
Thành tâm vị tha chẳng chút ngại ngờ
Dạo đói khát cùng leo nhành đu đủ
Vẫn nghênh ngang cười cợt phút tử sinh
Thản nhiên qua dù bom rền đạn hú
Và yêu người không cần đợi yêu mình
Như thế đấy!Tâm sáng trong bùn đục
Như cuộc đời chỉ có rặt màu xanh
Ai biết được lúc ngời vinh hết nhục
Lương tâm rụng răng-đạo đức tan tành
Ngày tự nguyện buông cày cầm lấy súng
Chỉ nguyện cầu đổi lại súng lấy cày
Rồi thích thú có súng đời uy dũng
Bắn giết say hồn không muốn súng rời tay
Ôi! Quyền lực!Như một liều thuốc độc
Đắm say rồi còn ai muốn buông ra!
Mặc luân thường,kệ miệng đời gai góc
Anh nông dân thích ngồi ghế quan tòa
Nên cái dốt khiến người ta gian dối
Lòng tham lam làm mù quáng kẻ ngu
Viện dẫn thánh thần,quên mất tội
Biến bầu trời xanh thành chốn ngục tù
Trăm năm nữa đời cháu con nào nhắc?
Hay chẳng còn gì thế hệ cháu con?
Khi đưa lối dẫn đường cho giặc
Dập tắt từ nay cơ hội trường tồn
Thà khốn khó tình người còn hiện diện
Bả vinh hoa làm điên đảo giống nòi
Hai chữ đồng bào đang cơn nguy biến
Dân tộc này xin được sáng soi!
NK